Có Thời Hạn

Chương 39: 39: Nổi Sóng





Phiên dịch hợp đồng của Sao Mai đối với Hứa Hân cũng không quá khó, cô dịch xong bản hợp đồng trong khoảng 3 ngày, nhưng hợp đồng vừa gửi qua, người bên đó đã lập tức nổi giận, chất vấn bên cô đang làm cái gì? Vì sao lại đem số tiền kim ngạch viết sai nhiều như vậy.
"Chúng tôi viết ở đây là 9600 vạn, bên công ty các người phiên dịch thành 6900 vạn, lỗ mất 2700 vạn, công ty các người có trả nổi cho chúng tôi không? Các người đào tiền đâu ra để trả!"
Viết sai số liệu là điều tối kỵ trong hợp đồng, người phụ trách bên Sao Mai lập tức kiện lên chị Từ.
Trong văn phòng, chị Từ lạnh mặt tìm Hứa Hân nói chuyện: "Hứa Hân, lần này em bị làm sao vậy?".

Chị Từ tức giận đập bàn, Hứa Hân biết, chị Từ đang hận không để đập một cái lên đầu cô.

Hứa Hân làm việc trước nay luôn cẩn trọng, bất kể là tài liệu, hợp đồng nào vào tay cô đều rất ít khi có lỗi sai.

Cô cũng không rõ vì sao lần này lại có nhầm lẫn lớn như vậy, bản thân rõ ràng đã kiểm tra lại rất nhiều lần, đặc biệt là các con số trong hợp đồng, cô đã đối chiếu lại với hợp đồng gốc không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hợp đồng là từ tay mình dịch ra gửi đến cho đối tác, cô có giải thích nữa với chị Từ cũng vô dụng.
"Chị không biết em cùng người bên Sao Mai có quan hệ gì, nhưng em cần phải nhỡ kỹ điều này, Sao Mai là khách hàng của chúng ta, trong nhiệm vụ lần này em đã mắc phải sai lầm lớn.

Đây vẫn còn may mắn, hợp đồng gửi đến bên họ đã phát hiện lỗi sai kịp thời, nếu lúc đó họ gửi hợp đồng đi rồi thì sao? Nếu bên kia đã ký kết xong thì sao? Khoản thiếu hụt 2700 vạn đó ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Là em hay là chị tới bù vào?
Hứa Hân không nói nên lời.
Nói đến đây, chị Từ thở dài một hơi.

Dừng lại một lúc, chị ấy quay đầu nhìn Hứa Hân rầu rĩ nói: "Hứa Hân, chị sắp chuyển công tác, em hẳn đã biết chuyện này."
Hứa Hân sửng sốt gật đầu.
Chị Từ tiếp tục nói: "Trước khi chuyển đi, tổng bộ yêu cầu chị đề cử người có thể thay thế vào vị trí hiện tại của chị.

Hứa Hân, em phải biết rằng em luôn là sự lựa chọn đầu tiên trong lòng chị.

Em rất ưu tú, kiến thức chuyên môn xuất sắc, phản ứng trước các tình huống rất thành thạo.

Làm cái nghề này của chúng ta, đầu óc nhất định phải xoay chuyển nhanh nhạy, gặp được tình huống bất ngờ cũng phải tìm cách vượt qua.

Từ trước đến nay em làm những việc này đều rất tốt, đặc biệt hiện tại em còn trẻ như vậy.

Nhưng..."
Chị Từ chuyển giọng, "Nhưng sự thể hiện của em ở hai lần gần đây đều khiến chị thất vọng, sao em có thể phạm sai lầm trong thời điểm mấu chốt như vậy? Em có thật sự nghiêm túc với công việc này không? Em biết không? Hiện tại em phạm phải sai lầm này,"
Chị ấy chỉ vào chỗ ngồi của mình và nói: "Chị cảm thấy chị không thể nào suy xét cho em vào vị trí này nữa".
Hốc mắt Hứa Hân bỗng nhiên đau xót.

"Thôi, chị sẽ không nói em nữa.

Trở về đi, chính em cũng suy nghĩ kỹ một chút.

Còn phần đề cử người, hiện tại em hiện vẫn còn trẻ...!Về sau vẫn còn nhiều cơ hội"
Hứa Hân sửng sốt, biết chị Từ đã không còn muốn đề cử mình "chị Từ", cô cố gắng níu lại: "Hai nhiệm vụ lần này em đều đã bỏ rất nhiều công sức".
"Chị biết", chị Từ nói, "Trở về đi, chị sẽ suy xét lại.

Ngày mai cùng chị đi đến Sao Mai nói lời xin lỗi với người phụ trách bên đó".
Hứa Hân trở lại vị trí làm việc của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đến phát ngốc, Lisa quay người sang hỏi thăm: "Làm sao vậy?"
Hứa Hân nói, không có gì
Lý Hiểu Linh ngồi ở bàn đối diện nhếch môi cười nhạo, đứng dậy pha một tách cà phê.

Hứa Hân nhìn bàn làm việc trước mặt, màn hình máy tính vẫn còn sáng, laptop cũng được bật để ở một bên, trên bàn chất đống hai quyển từ điển dày cùng một chồng tài liệu tra cứu, thậm chí trong đống tài liệu đó còn thấy được một quyển Python nhập môn.
Hứa Hân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế dựa.

Cô đã cố gắng như vậy, rốt cuộc là sai ở bước nào? Cô chưa bao giờ có cảm giác thất bại như lúc này.

Đột nhiên di động vang lên, là điện thoại của Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân bỗng bừng tỉnh, cô nắm lấy di động đi ra ngoài hành lang, ngón tay run rẩy bấm nút nhận cuộc gọi "Alo"
"Alo" Âm thanh lười biếng của Sầm Bắc Đình vang lên ở đầu dây bên kia "Em tan làm chưa?"
"Vẫn chưa"
"Vậy ăn cơm chưa"
"Em chuẩn bị đi"
"Anh đến Tô Châu rồi"
"Ừ".

Hứa Hân nói: "Anh nhớ tự chăm sóc tốt bản thân"
Cổ họng Hứa Hân phát đau, cô gần như tham lam lưu luyến lắng nghe giọng nói của Sầm Bắc Đình.
Cô muốn nói với Sầm Bắc Đình nhiều hơn một chút, giống như khoảng thời gian thanh xuân trước kia, muốn được nghe giọng anh nhiều hơn.

Nhưng giọng Sầm Bắc Đình có chút mệt mỏi, anh dường như đã ngồi trên máy bay rất lâu, sau đó vừa hạ cánh đã phải đi đến hội trường mở họp, giọng anh nghe có chút khàn, lơ đãng "Ừ" một tiếng.
Hứa Hân không dám nói cho anh về những uỷ khuất buồn bực của bản thân.

Cô nhớ rõ Sầm Bắc Đình đã nói với mình lần này anh đi Tô Châu để đàm phán một hợp đồng rất quan trọng.

So với cô, anh còn vất vả hơn nhiều.

Vì thế một chút oán giận cô cũng không để lộ, chỉ nói: "Tốt"
"Anh nghỉ ngơi sớm một chút"
"Được" Sầm Bắc Đình nói
Hứa Hân không lập tức cúp máy, cô nhìn thời gian cuộc trò chuyện của hai người, 53 giây.
Sau đó ở đầu bên kia Sầm Bắc Đình dập máy trước.
*
Ngày hôm sau, Hứa Hân đi cùng với chị Từ đến xin lỗi người phụ trách bên Sao Mai.
Tại quầy lễ tân, Hứa Hân tình cờ gặp lại cô gái xinh đẹp ngày đó.

Cô gái nhìn thấy Hứa Hân cũng vô cùng ngạc nhiên.

Theo lý thuyết, gần đây Sầm tổng không ở trong thành phố, Hứa tiểu thư không có khả năng không biết việc này.

Hứa Hân giải thích lý do mình đến đây, lúc này cô gái mới hết băn khoăn, cô ấy mời hai người Hứa Hân đến ngồi trong phòng tiếp khách.
Phụ trách hợp đồng là một vị luật sư tính tình nghiêm khắc, trên mặt mang một cặp kính vuông vức, có lẽ đã quen việc tranh cãi trên toà án, anh ta nói chuyện không dễ nghe một chút nào, mỗi câu chữ nói ra đều vô cùng bén nhọn.

Anh ta nói với chị Từ: "Nếu công ty các vị tuyển người đều là loại nhân viên này, tôi thật sự có bằng chứng để nghi ngờ trình độ nghiệp vụ chuyên môn của quý công ty."
Chị Từ coi như không nghe thấy những lời người phụ trách nói, lịch sự xin lỗi anh ta: "Đây là sai sót trong công việc của chúng tôi, chúng tôi rất xin lỗi".
Người phụ trách kiên quyết nói: "Chuyện này không còn gì để thương lượng, mời các vị trở về nghiêm túc xử lý".
Sau khi trở về từ Sao Mai, chị Từ lạnh lùng dẫn Hứa Hân vào văn phòng, vừa ngồi xuống đã bắt đầu tìm thuốc lá, một bên hỏi Hứa Hân: "Trong tay em còn những công việc nào?"
Hứa Hân nói những công việc mình đang phụ trách.

Chị Từ gật đầu: "Đem tất cả giao cho Lý Hiểu Linh"
"Từ tổng..."
Chị Từ mệt mỏi nói: "Hứa Hân, hiện tại chúng ta đóng cửa nói chuyện với nhau, năng lực hay thái độ làm việc của em chị đều biết rõ, chị cũng tin rằng sự việc lần này có uẩn khúc mà chị chưa biết.

Nhưng sai lầm chính là sai lầm.

Chị hy vọng lần này em vấp ngã đau như vậy, về sau sẽ không mắc lại thất bại tương tự nữa.

Nhưng em phải biết rằng, chúng ta đang làm trong một công ty, mà đối với một doanh nghiệp mà nói, danh tiếng là thứ quan trọng nhất.

Nếu chị vẫn tiếp tục giữ em lại, Tinh Diệu sẽ mất một lượng lớn khách hàng tiềm năng.


Điều này không thể xảy ra, em có hiểu không?"
"Mấy ngày này, em ở nhà nghỉ ngơi đi" Chị Từ cuối cùng nói.

Hứa Hân gật đầu, không nói nữa.
Buổi chiều, Hứa Hân thu thập toàn bộ đồ dùng của mình mang vè nhà.

Lisa vô cùng luyến tiếc giúp cô dọn đồ đạc.

Đồ dùng của cô vừa nhiều lại nặng, đặc biệt là mấy quyển từ điển lớn kia.

Hai người dọn cùng nhau nhưng vẫn mất rất nhiều sức mới đưa hết đống đồ để lên xe.

Lisa ôm lấy Hứa Hân: "Em thật sự không muốn chị đi, về sau gặp từ khó không dịch được em biết tìm ai đây?"
Hứa Hân bình thản nói cô ấy: "Tìm từ điển"
Lời nói đùa vừa dứt, Lisa nghiêm túc hỏi Hứa Hân: "Chị Hân, chị đã tính đến tiếp theo sẽ làm gì chưa?"
Hứa Hân dựa vào xe suy nghĩ
"Nói sau đi".

Hứa Hân trả lời, "Chị cũng chưa nghĩ đến"
Trước khi rời đi, Lisa nói với cô: "Chị Hân, cho dù chị có làm gì trong tương lại em cũng tin chắc chị sẽ làm tốt, bởi vì chị thật sự rất giỏi".
Hứa Hâm mỉm cười đáp lại rồi lái xe về nhà.

Hiếm khi nào trở về nhà vào ban ngày, Hứa Hân đẩy cửa bước vào nhà, nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ có chút sững sờ.
Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất dọn lại đồ đạc của mình, sau khi sắp xếp xong, cô ngồi vào trước bàn máy tính, tuỳ ý dạo trên các trang web giết thời gian.

Trước đây, cô vẫn luôn bận rộn hoàn thành hết dự án này đến dự án khác, liên tục báo cáo kết quả công việc, nay đột nhiên có thời gian thả lỏng, Hứa Hân chợt phát hiện đầu óc mình trở nên trống rỗng.

Cô lang thang dạo quanh trên các trang mạng, bỗng nhiên nhìn thấy thông báo tuyển sinh của một trường đại học ở Canada.

Hứa Hân nhìn thông báo một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, sau đó cô tắt máy tính.

Cô định lên giường đi ngủ sớm, nhưng đột nhiên phát hiện chiếc giường đôi này của mình trống trải đến đáng sợ.

Cô không kìm được cảm xúc cầm lấy điện thoại, tìm tên của Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình chính xác đã chiều hư cô, chàng thiếu niên năm đó người đầy mổ hôi, ôm quả bóng rổ chạy vào lớp học luôn có bản lĩnh làm xáo trộn thế giới của cô như một cơn lốc xoáy.

Nhưng đến khi tìm được số điện thoại của Sầm Bắc Đình, cô lại từ bỏ, hiện tại anh cũng rất bận, không cần phải làm anh lo lắng thêm cho mình.

Vì thế cô lại ném di động sang một bên, vùi đầu vào gối ngủ thiếp đi.

*
Ngày hôm sau, Hứa Hân đang sắp xếp lại tài liệu trong máy tính, cô đột nhiện phát hiện tất cả số tiền ghi trong bản hợp đồng gốc cô nhận được đều là 6900 vạn.

Hứa Hân mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, cô nhớ phần hợp đồng này là Lý Hiểu Linh gửi cho mình.
Thông thường, tất các tài liệu trong công ty bọn họ đều được gửi chuyển tiếp bằng một tài khoản chung, do đó các tài liệu, hợp đồng đều được lưu lại rõ ràng.

Nhưng chỉ có duy nhật tệp văn kiện lần này, Lý Hiểu Linh gửi riêng cho cô qua wechat.
Lúc đó Lý Hiểu Linh nói với cô, tài liệu này là văn kiện bổ sung cho bản hợp đồng lần trước, không cần lưu lại trên hệ thống nên chị ta chuyển trực tiếp cho cô.


Hơn nữa ngày thường cũng có những tình huống như vậy xảy ra, vì thế Hứa Hân cũng không nghi ngờ gì.

Hiện tại ngồi suy nghĩ lại, cả người Hứa Hân run rẩy.
Cô lặng người trước máy tính chừng mười phút, sau đó đứng dậy lái xe đến công ty.

Hứa Hân gọi Lý Hiểu Linh xuống bãi đỗ xe ngầm.

Lý Hiểu Linh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội diễu võ dương oai trước mặt Hứa Hân, chị ta đầy đắc ý nói: "Không phải chị Từ kêu cô trở về sao? Sao không ở nhà mà nghỉ ngơi cho tốt đi?"
Hứa Hân không muốn nhiều lời với Lý Hiểu Linh, cô lập tức hỏi chị ta: "Dữ liệu trên bản hợp đồng kia là chị sửa lại phải không?"
Lý Hiểu Linh cười một tiếng: "Hứa Hân, cô đang nói chuyện cười gì vậy.

Chính mình làm sai còn muốn đổ lỗi cho người khác sao?"
Hứa Hân bình tĩnh đáp lại: "Tôi có bản ghi lịch sử trò chuyện chị gửi cho tôi"
Lý Hiểu Linh giả bộ kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Vậy sao, cô nhìn lại xem?"
Hứa Hân mở lịch sử trò chuyện trong máy nhưng lại phát hiện tài liệu mà Lý Hiểu Linh gửi riêng cho mình đã bị xoá từ lâu.
Linh Hiểu Linh cười lạnh: "Hứa Hân, cô thật sự cho rằng tôi sẽ để lại bằng chứng lớn như vậy để chống lại mình sao?"
Sau khi gửi tài liệu kia cho Hứa Hân, Lý Hiểu Linh liền nhân lúc cô rời khỏi bàn làm việc truy cập vào máy tính của cô, sau đó xoá sạch lịch sử trò chuyện chuyển phát giữa hai người.

Thậm chí để đề phòng vạn nhất, chị ta còn thay đổi thời gian gửi tin nhắn trên máy tính, chị ta gửi lại bản hợp đồng chính xác cho Hứa Hân, dùng máy tính của cô truy cập vào tài liệu để thể hiện Hứa Hân đã xem tập tài liệu đúng đó, sau khi làm xong tất cả chị ta cũng xoá luôn tin nhắn đã gửi tài liệu bị sửa đổi kia trên máy của mình.

Hứa Hân căn bản sẽ không chú ý đến tập tài liệu bị xoá trong thùng rác, mà chị ta cũng đã có bằng chứng chứng minh bản thân đã gửi tài liệu chính xác cho Hứa Hân.

Lý Hiểu Linh cười nhạt: "Việc này cũng chỉ có thể trách bản thân cô, tôi gửi cho cô cái gì, cô liền sử dụng cái đó, cô bị như vậy còn thấy không xứng đáng sao? Hiện tại còn muốn đến trả thù tôi? Cô trả thù thế nào, cô có bằng chứng không?"
"Cô biết không, tôi ghét nhất chính là loại người như cô".

Lý Hiểu Linh không phục nói: "Tôi đã sớm nhìn thấy giấy đề cử trên bàn chị Từ, vậy mà chị ta lại viết tên cô.

Dựa vào cái gì? Cô mới đến công ty bao lâu? Cô có cái gì hơn tôi? Không phải chỉ là bằng cấp cao hơn một chút, quen được người bạn giàu có hơn thôi sao? Tôi đã làm ở công ty năm sáu năm, vậy mà tiền lương của tôi cũng chỉ bằng cô mới vào được một hai năm, cô nói xem điều đó có công bằng không?"
Lý Hiểu Linh đột nhiên duỗi tay túm lấy túi xách của Hứa Hân, chị ta lấy ra từ trong túi xách của cô một cái bút ghi âm, giọng nói của chị ta càng trở nên điên cuồng: "Thế nào, còn muốn ghi âm? Cô còn không biết xấu hổ dùng trò mèo này với tôi?"
Lý Hiểu Linh nhấn nút xoá toàn bộ đoạn ghi âm, sau đó tháo pin trong máy vứt xuống đất, "Được rồi, tôi còn có việc phải về trước.

Hơn nữa, tôi cũng không phải dân thất nghiệp lang thang giống ai kia, tôi còn có rất nhiều việc phải làm".
"Không cần." Lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại bên người Hứa Hân, cửa sổ xe hạ xuống, là chị Từ ngồi trên ghế lái.

Chị Từ rút ra một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa nói: "Lý Hiểu Linh, năm đó là đích thân tôi tuyển cô vào công ty, hiện tại tôi vô cùng hối hận".
Lý Hiểu Linh có nằm mơ cũng không nghĩ đến Hứa Hân vậy mà đã gọi chị Từ xuống từ trước, nói cách khác, toàn bộ lời nói cùng hành động vừa rồi của cô ta đã bị chị Từ nhìn thấy hết.

"Chị Từ, chị nghe em nói..." Lý Hiểu Linh vẫn ngoan cố nói dối, "Ý của em không phải vậy...!Em không biết chị cũng ở đây, những lời vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, tất cả, tất cả đều là cô ta bắt em nói".

"Đủ rồi" Chị Từ tức giận quát lên: "Lý Hiểu Linh, cô đứng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc giống như cô.

Bản thuyết trình lần trước của Hứa Hân có sai sót cũng là do cô động tay động chân, cô cho rằng tôi không biết sao? Tôi nể mặt cô đã làm ở công ty nhiều năm nên không vạch trần, chỉ đành để Hứa Hân chịu uỷ khuất.

Không nghĩ tới cô càng ngày càng quá đáng.

Tôi chưa bao giờ quan tâm người khác là con gái của ai, vợ của ai hay bạn gái của ai.

Đã làm việc với tôi, tất cả mọi người đều phải lấy thực lực nói chuyện, nếu thực lực chưa đủ thì phải tìm cách cải thiện bản thân, không cần rảnh rỗi nghĩ đến việc làm hại người khác".
Chị Từ dập tắt điếu thuốc, lạnh lùng nói: "Cô lập tức quay về thu dọn đồ đạc.

Tuy rằng tôi không là gì trong cái ngành này, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy ít nhiều vẫn có chút tiếng nói, từ nay về sau sẽ không có ai thuê cô làm việc nữa.

Mau đi đi".

Cùng ngày Lý Hiểu Linh bị sa thải, toàn bộ công ty phát ra thông báo cảnh cáo, loại bỏ triệt để những trường hợp tương tự phát sinh trong nội bộ nhân viên.
Hứa Hân một lần nữa bước vào phòng làm việc của chị Từ, nhưng lần này tâm trạng của cô thoải mái hơn rất nhiều, chị Từ nói: "Thật xin lỗi, trước đây là chị hiểu lầm em.

Chị vẫn rất hài lòng với năng lực làm việc của em, hiện tại em có muốn quay về không?"
Hứa Hân lắc đầu: "Hiện tại em có kế hoạch khác".
Chị Từ hỏi: "Có thể nói cho chị không?"

Hứa Hân nói: "Em muốn học lên thạc sĩ"
Chị Từ gật đầu khen ngợi: "Tốt, chị đã sớm cảm thấy năng lực của em tuyệt đối không dừng lại ở đây.

Vậy, chúc em may mắn".
*
Trên bàn cơm, Sầm Bắc Đình đang bồi một lão tổng uống rượu.

Xú lão bản này đặc biệt thích nghe những chuyện cười không phù hợp với trẻ nhỏ, anh cũng chỉ có thể đúng bệnh bốc thuốc, kể cho ông ta câu chuyện voi cùng lạc đà.

Con voi nói với con lạc đà, sao ti cậu lại mọc trên lưng thế kia, lạc đà hừ một tiếng, nói, tôi không nói chuyện với đứa chim mọc trên mặt.

Xú lão bản nghe xong bật cười ha hả: "Sầm tổng của các cậu con mẹ nó đúng là một thiên tài".
Sau một bàn rượu, vài người rủ nhau đi đánh bài.

Bọn họ còn gọi thêm mấy cô gái trẻ vào chơi cùng, một cô gái ngồi cạnh lão tổng, bàn tay ông ta bắt đầu không yên phận.

Một tay sờ soạng trên đùi cô gái, một tay còn lại ngã bài, thấy bài mình thắng chắc, ông ta cao hứng bóp mạnh chân cô gái nhỏ: "Bảo bối, em là ngôi sao may mắn của anh, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám"
"Sinh sau 2000 sao"
Sầm Bắc Đình và Ellen là những tay chơi lão luyện, Sầm Bắc Đình nhớ các con bài rất tốt, ngồi trên bàn casino chưa bao giờ thua, nhưng hiện tại anh đang phải khéo léo đánh từng con bài làm sao cho lão tổng chiến thắng, ông ta đã thắng mấy ván bài lớn, tâm trạng cao hứng vô cùng.

Xú lão bản bỗng nói: "Sao không gọi mấy em gái tới chơi cùng Sầm tổng?"
Sầm Bắc Đình vội xua tay: "Không được, không được, vị ở nhà tôi quản nghiêm lắm"
Xú lão bản bật cười đáng khinh: "Sợ cái gì, cô ấy không biết đâu."
Nói xong liên gọi mấy cô gái tiến vào ngồi cạnh Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười ứng phó, uống rượu với bọn họ, còn để họ chạm vào cơ bắp trên tay mình.

Bọn họ cứ như vậy chơi đến nửa đêm.

Vị lão tổng kia cuối cùng cũng rời đi.
Sầm Bắc Đình nằm dài xuống ghế sô pha, tay nới lỏng cà vạt trên cổ.
Anh đột nhiên hét lên: "Thật không muốn hợp tác với loại rác rưởi này"
Ellen hoảng sợ, "Sầm, anh làm sao vậy?"
Sầm Bắc Đình nói lại: "Anh không muốn hợp tác với loại người này"
"Vừa rồi không phải vẫn tốt sao?" Ellen cẩn thận thăm dò.
Sầm Bắc Đình nổi giận: "Lão tử không muốn tiếp tục kể chuyện cười người lớn nữa, ông ta nghĩ lão tử là hạng người gì?"
Ellen bị Sầm Bắc Đình mắng đến không dám cãi lại.

Cậu đứng ở bên đợi một lát, chờ Sầm Bắc Đình phát tiết xong.
Tính khí Sầm Bắc Đình nhanh đến mà cũng nhanh đi.

Anh cũng không phải loại người thích giận chó đánh mèo lên người khác, phát tiết xong liền lập tức trở lại bình thường.

Anh hỏi Ellen: "Hợp đồng đâu?"
Ellen lấy di động trong túi ra: "Còn chưa thấy gửi lại, không biết bên kia xảy ra vấn đề gì."
Sầm Bắc Đình ngẩng đầu, lập tức nói: "Đi hỏi."
Anh biết bản hợp đồng này là do Hứa Hận chịu trách nhiệm phiên dịch, lấy năng lực cùng sự chuyên nghiệp của cô, không có khả năng lỡ hẹn lâu như vậy.
Một lát sau, Ellen trở lại báo cáo đúng sự thật với Sầm Bắc Đình: "Bản dịch bên Tinh Diệu gửi có vấn đề, số liệu trong đó bị viết sai, hiện tại người phụ trách đã bị xử phạt, hợp đồng cũng chuyển cho người khác dịch lại nên mới xảy ra chậm trễ."
"Cái gì?" Sầm Bắc Đình thật sự không thể tin vào tai mình, anh nghĩ bản thân mình có phải nghe nhầm rồi không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao Hứa Hân không nói với anh một tiếng nào?
Ellen không biết sự trùng hợp trong đó, cho rằng Sầm Bắc Đình giận dữ là đang trách bọn họ công việc đơn giản như vậy cũng làm không xong, cậu vội vàng nói: "Mọi việc đã được xử lý.

Người phiên dịch mắc lỗi kia đã bị sa thải, hợp đồng cũng được đưa cho người có chuyên môn cao hơn dịch lại.

Chắc chắn trong tối nay có thể nhận được".
Sầm Bắc Đình không nói chuyện.

Sắc mặt anh lạnh như sương, yên lặng vài giây, anh nói với Ellen: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
"Vâng...." Ellen không hiểu Sầm Bắc Đình đang xảy ra chuyện gì, chỉ dám gật đầu rồi đẩy cửa ra ngoài.

Sầm Bắc Đình yên lặng ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó lấy điện thoại gọi cho Hứa Hân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.