” À không cần đâu cháu đến thăm Anna rồi có việc phải đi rồi ạ! “
” Tiếc thật vậy có dịp mong gặp lại cậu! ” Ba mẹ Nhan nói.
” Rất vui nếu có dịp gặp lại hai bác. Cháu đi luôn đây! “
Nick bước đi mà không để ý có một ánh mắt như muốn giết người đang dõi theo anh.
Sau khi Nick đi Nhan Phong và ba mẹ Nhan cũng bước vào nhà.
Lãnh Vân xuống xe xách hành lý vào nhà cho Nhan Thiên Uyển. Cô thấy anh bước đến cửa thì nói: ” Đưa cho tôi anh mau về đi! “
” Em nên tránh xa anh ta ra! ” Khi anh nói giọng nhắc nhở nhưng thực chất là bắt ép. Khi anh ngước mặt lên nhìn còn đen hơn cả than.
Cô cố nhịn cười nghiêm túc nói: ” Đó là việc của tôi can hệ gì đến anh? “
” Em nói xem có can hệ không? “
” Đương nhiên có nhưng người can hệ không phải tôi mà là cô vợ bé nhỏ của anh đó ” Cô cầm hành lý đi nhanh vào nhà. Tiểu Mộc thấy vậy cũng chạy theo nhưng cũng vẫy tay với Lãnh Vân nói: ” Tạm biệt chú Lãnh “
Lãnh Vân cũng vậy tay lại nói: ” Tạm biệt cháu! “
Tiểu Mộc vừa chạy vào nhà thì anh lẩm bẩm nói: ” Em được lắm để xem anh thu phục em thế nào! “
Nói rồi anh quay đi bước vào xe đến cửa hàng bán đồ cho con gái.
Anh đến đó có biết bao nhiêu là đồ, thứ gì anh cũng lấy nào là: búp bê, váy công chúa, giày thủy tinh, vương miện….
Anh đặt dịch vụ chuyển đến tận nhà anh về nhà lấy một căn phòng để làm phòng cho Tiểu Mộc. Sắp tất cả mọi thứ anh mua vào đó anh muốn bù đắp tất cả cho con gái anh. Anh không muốn nó thua kém ai cả.
Còn về phần Uyển Nhi của anh, anh sẽ không thay đổi gì cả có lẽ đó mới là điều cô ấy muốn, cũng chứng minh anh chưa bao giờ muốn đem cô gái nào thay thế cô trong lòng anh cả.
[……]
Sau khi đưa Tiểu Mộc về nhà cô cũng thay quần áo đến công ty. Vừa đến công ty đã bị gọi vào phòng Nhan Phong. Vừa vào phòng anh cô hỏi: ” Hợp đồng với bên Lãnh Thị thế nào rồi? “
” Vẫn chưa xong! “
” Vậy em đi đàm phán một lần nữa xem sao? “
” Em… “
” Em…. Em cái gì? Em không đi thì ai đi? Dù sao cũng gặp người ta một lần rồi sẽ dễ nói chuyện hơn “
” Được “
” Nhưng cả đêm hôm đó em ở đâu? “
” Em đến nhà bạn chơi rồi ngủ lại ở đó! “
” Vậy sao? Sao anh lại thấy không phải nhỉ? “
” Thật mà anh ” Cô nũng nịu ôm cánh tay Nhan Phong.
” Em cũng không nhìn mấy vết xanh đỏ ở trêи cổ em kìa! Mau nói cho anh biết! “
Cô giật thót mình rõ ràng đã bôi kem che khuyết điểm rồi mà vẫn thấy sao? Cô đành nói thật: ” Bạn trai năm đó của em tìm lại em rồi! “
” Anh ta đến bây giờ mới tìm em còn có mặt mũi đến gặp em? “
” Dù sao năm đó cũng là em bỏ đi trước vả lại anh ấy cũng giải thích với em rồi! “
” Em thấy được bao nhiêu phần trăm đáng tin? Nếu anh ta thật lòng yêu em tại sao đến bây giờ mới tìm em? “
” Dù sao em cũng đi du học 3 năm mãi đến năm Tiểu Mộc 4 tuổi mới trở về bây giờ anh ấy mới tìm thấy cũng đã rất nhanh rồi! “