Có Thứ Tình Yêu Chỉ Trong Thầm Lặng

Chương 25



Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi,tôi nhìn lại một lượt bản thân, có một chút cảm giác đoan trang,tiếp đó lại nghe thấy tiếng thúc giục của Thiên Hương

''Thư ơi,đi nào ''

Tôi liền chạy vội xuống, nhìn Hương tỷ một cái,tôi thầm lắc đầu, nhăn mặt nói

''Haizzz em cảm thấy người khác nhìn em với chị rồi so sánh, thì họ chắc chắn sẽ bị chị lừa tình mất thôi ''

Hôm nay trái với vẻ đoan trang của tôi,chị ăn mặc khá trẻ con, nói đúng hơn là ngọt ngào giống như một tiểu thư khuê các.

Chị một tay cầm chiếc túi sách, một tay vuốt mái tóc dài,cao ngạo nói

'' biết sao đươc, chị đẹp mặc gì nó cũng bị đẹp ấy mà, em hôm nay bị lếp vế rồi cưng ạ ''

Nhìn vẻ tâm đắc của chị tôi cũng không muốn dội cho chị một gáo nước lạnh, đành ngậm ngùi cảm thán trong đầu....

Chỉ là chưa từng tham dự một bữa tiệc nào đó,thành ra không có kinh nghiệm, lần đầu tiên đi cũng nên dùng vẻ chính chắn một chút.

Đến tận lúc đi lên xe, bác cứ khen gu thời trang hôm nay của tôi có tiến bộ, rồi lại chê chiếc váy của Thiên Hương. Mấy lần liền,mỗi lần như vậy chị lại quay sang nói nhỏ với tôi

''Lần trước chị đi dự tiệc cũng mặc như em, các vị lớn tuổi quả thật khen rất nhiều, rồi chị lại bị bọn trẻ ngang tuổi chê nấy chê để, quả nhiên hai thế hệ khác biệt có cách nhìn khác biệt, chị thích thì chị theo giới trẻ thôi,hừ em cẩn thận đấy,mặc như em là không thả thính được đâu.''

''Ha ha '' thì ra mọi lần Thiên Hương chăm chỉ đi dự tiệc là để câu dẫn, vậy mà giờ chị vẫn ế, theo tôi nghĩ về nhan sắc của chị cũng là dạng không tầm thường, có lẽ giờ vẫn ế tất cả là do tính cách mà ra =]]]* ăn ở có lẽ còn thất đức hơn cả tôi nữa....

Ban đầu cứ nghĩ,bản thân sẽ được đưa đến một nơi xa hoa nào đó, nào ngờ lại chỉ đến một căn nhà cũng xa hoa nhưng thật không lộng lẫy như tưởng tượng, đối với tôi căn nhà ấy thật đẹp, nó không quá to, nhưng lại được bao bọc bởi một lớp gỗ bóng bẩy, vườn đầy hoa đủ loại cắt tỉa gọn gàng, nhìn qua thì thật ấm cúng.

Nghĩ bao nhiều tình huống cũng không nghĩ ra nổi, đối tác làm ăn của bác tôi lại là Mẹ Duệ. Ôi bác ấy thật đẹp....

Tôi nhàn nhã đi vào

Nhìn hắn ngồi thoải mái trên ghế sofa, mắt hướng về cái màn hình to đùng trước mặt, tôi há hốc mồm đứng như chờ chồng. Tiếp đó dụi dụi mắt vài lần, đến khi nàng Ngọc bước ra vui vẻ chào đón

''Dạ cháu chào bác '' bác tôi cười nhẹ với Ngọc, nàng ta quay sang tôi nói tiếp '' Ồ,Thư cũng đến rồi sao,tý nữa sẽ làm cho cậu đầy đồ ăn ngon ''

Lúc này tôi mới chợt bừng tỉnh, gật đầu cười hờ một cái, hắn giờ thì cũng đã để ý đến tôi rồi đây.

Nàng Ngọc bước vào bếp tiếp tục với công việc đầu bếp nhỏ, tôi bỏ rơi Bác với Hương tỷ tự sinh tự diệt, liền bước đến bên cạnh Cao Thần Duệ, nói

''Mặt cậu không có vẻ là đang ngạc nhiên, cậu biết tôi sẽ đến đây ư? ''

''Đoán thôi ''

''Xời, tuy đã lớn rồi nhưng Trung Thu cậu cũng không có ý định gì à ''

''Ở nhà cũng là một kế hoạch ''

''Chán vậy ''

Hắn hơi cúi người lại gần tôi, vẻ mặt cười như không cười,nói

'' hôm nay Cao Vương Đông về ''

Tôi mắt sáng bừng,hớn hở nói

''Thật sao,ôi cũng lâu chưa gặp được anh cậu rồi, chắc giờ đẹp trai lắm đây ''

''Biết ngay,kiểu gì cậu cũng lộ rõ bản chất, nước dãi chảy ra rồi kìa lau nhanh đi, mất mặt chết đi được ''

Hừ, tôi thì làm sao chứ, cũng chỉ lâu chưa gặp được thần tượng thì hân hoan một chút không được à.thiệt tình hà, tôi với Cao Thần Duệ lại ngồi đá xoáy nhau, cho đến tận khi một người con trai, ăn mặc khá thời trang, dáng người cao ráo sải bước đi vào. Vừa nhìn đã đoán ra chủ nhân thân hình đó là ai, tôi định chào hỏi một câu, nhưng anh lại phi thẳng vào, nói trước

''hôm nay nhóc kia cũng đến đây cơ mà, Thư Thư em ở đâu ''

Nụ cười tươi roi rói của tôi vẫn lơ lửng, có chút cứng nhắc. Anh lướt qua tôi một cái, rồi lại nói với Duệ

''Bạn gái chú đấy à, thế Thư thì sao, chú đá nó rồi??'

Trông cái vẻ nghiêm nghị nhưng đang che giấu nụ cười bên trong của Duệ,khiến tôi tức sôi máu. Tôi là bị bơ toàn tập...T.T

Hắn nói

''Đến rồi ''

Anh nghe được câu trả lời như ý,vẫn ngó ngang ngó dọc

''Thư ơi em ở đâu ''

Tôi hiện đang đứng ở trước mặt anh

'' đại ca của em về rồi đây. Thư ơi ''

Tôi vẫn đang đứng ở đây,ngay sát anh -.-?

Nếu có thể tôi muốn đâm đầu vào tương,ngay cái lúc mà anh biết Lâm Mộ Thư tôi đang đứng trước mặt anh, Cao Vương Đông ngắm nhìn tôi một lúc,rồi thản nhiên kết luận

''anh thấy thật tiếc cho một thiên thần nhỏ, hồi trước mắt to,da trắng đẹp lung linh, thế mà....haizz ''

''....'' chỉ là tôi dậy thì không thành công thôi mà....

Đến tận suýt soát giờ ăn nhà hắn lại tiếp đón thêm ba vị khách quý nữa. Tôi vừa mới vào bếp chêu trọc Ngọc Tiểu thư xong, ra liền thấy Mã Gia Triệt ngồi trong bàn ăn cùng các vị lớn tuổi, bên cạnh có lẽ còn có cả bố mẹ cậu ta nữa, hiếm mới có cơ hội gặp, haizzz trái đất quả nhiên rất tròn.

Tiểu Triệt nhìn thấy tôi, cậu ta liền cười híp mắt, tôi cũng bình thản gật đầu một cái. May hôm nay gặp toàn người quen, bữa tiệc như vậy cũng đỡ căng thẳng.

Vậy mà ai biết đâu, số phận đưa đẩy thế nào lại cho tôi ngồi giữa hai kẻ đấy, hắn gắp cho tôi một miếng sườn, Gia Triệt lại gắp cho tôi một miếng thịt bò ....không khí giữa hai tên đó quả thực căng thẳng, tôi nuốt không trôi.

Ấy thế mẹ hắn lại cười nói

''Ôi Thư,cháu thật là có sức cuốn hút với bạn khác giới nhỉ ''

Sặc....T.T

''Bác cứ đùa, bọn cháu chỉ là bạn bè thôi ạ ''

Lại còn được thêm tên Gia Triệt nói khích

''Bác trai,hay bác gả Thư cho cháu đi ''

''Phụt...''

tôi nhìn sang bên cạnh thở dài,Duệ à hôm nay cậu thật mất hình tượng. Tôi dơ tay vỗ vỗ lưng cho hắn, cũng không để ý đến ánh mắt của ai đó có chút chuyển biến.

Mẹ Cao Thần Duệ cùng mẫu thân Mã Gia Triệt hùa vào nói đùa

''Lão Lâm cuối cùng ông đồng ý làm thông gia với ai đây ''

Bác tôi buông lời bông đùa theo

''Cái này cũng hơi khó quyết, có lẽ tôi nên chọn một ngày để tung tú cầu tìm rể ''

Mọi người cười rầm rộ khá vui vẻ.

Thật gian nan a, người đẹp cứ bị rơi vào hoàn cảnh khó xử, hô hô hô đùa chút thôi, hai năm trước tôi còn lo sẽ phải ở giá cả đời đây.

Để trách cả nhà khó xử,tôi ăn miếng sườn liền tấm tắc khen Bảo Ngọc, còn nổi hứng nói đùa

''Ô Ngọc, hay cậu đừng lấy anh nào nữa, lấy Mình cho rồi, yêu cậu đến chết mất, thật đa tài nấu ăn cứ như một đầu bếp chính hiệu, thật đáng làm best friend của tớ ''

'' haizzz cho mình xin, mình thích là thích trai đẹp chứ không thích mĩ nữ, làm ơn đúng đắn một chút ''

Hắn lại nói

'' hừm... đừng có bẻ em gái tôi từ thẳng thành cong ''

Nghe vài lời của hắn, tôi liền chu mỏ lên cãi

'' tốt nhất cậu cũng nên tránh xa tôi ra, cho dù đàn ông trên thế giới này có chết hết tôi cũng không chọn cậu làm chồng tôi đâu ''

''Ồ vậy nếu đảo chút nghĩa đi, có phải ý cậu muốn nói, cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này không chết hết, thì cậu sẽ chọn tôi ư???..đã ghi nhận ý kiến, nào cứ tự nhiên đi,theo suy nghĩ của cậu thôi ''

'' im đi,đồ lưu manh ''

'' Quá khen???''

Các vị lớn tuổi đều bật cười, tôi xị mặt ngồi im lặng ăn cơm, cũng may, Cao Vương Đông còn đang cặm cụi vào ăn nên không hùa theo đám đông, nếu không e là tôi hết đường lui.

Sau bữa ăn,Cao Vương Đông có tiết lộ cho tôi một bí mật mà chục năm giờ tôi mới biết, tôi liền gian tà nói lại với hắn

''Này Duệ, có phải hồi trước có lần tôi ốm,cậu đã rất lo lắng đúng không, cậu còn hôn tôi rồi nói *truyền bệnh cho tôi, rồi khỏi ốm nhanh đi *, haizz không ngờ cậ̣u lại thích tôi nhiều như thế ''

Vậy mà hắn lại vô sỉ đáp

'' ý cậu là đang muốn nhắc nhở tôi,số lần hôn nó đang bị lẻ,cậu đang cảm phiền tôi làm cho nó chẵn lên?''

Hừ

Trong khi các vị lớn tuổi đi uống trà ngoài sân, thanh niên chúng tôi ngồi trong nhà ăn hoa quả cùng chém gió. Hương tỷ cả bữa ăn liền xị mặt câm như hến, đoán không nhầm có lẽ bữa tiệc nhỏ này không có ai hợp gu với chị chăng? Thật đang buồn,uổng công cho chị mất cả buổi chiều làm đẹp, cuối cùng lại đứng ngoài lan can chém gió với bạn qua điện thoại.

Tôi đang ngồi nhấm nháp miếng táo, Cao Vương Đông ngồi bên cạnh hếch cằm, ý chỉ lấy hộ anh một miếng, tôi thở dài với tay cầm đến trước mặt, anh cảm kích nói

''Anh là anh quý em nhất đấy ''

'' hừ thật vậy? Năm nào cũng chỉ tặng cho em một chiếc cặp nơ khác màu là đã hoàn thành bổn phận của một người anh rồi ư? Em khinh ''

''Hahaha hồi bé thấy em cứ nhìn cái kẹp tóc nơ của đứa hàng xóm, anh biết là em thích nên mới tặng đấy chứ ''

Tôi đành ôm chán thở dài, hiểu nhầm quá sâu sắc, anh không hiểu được đâu khi ấy tôi là tôi nhìn xiên thịt ấycơ, ăn bám nhà anh cả ngày, thế nào lại chỉ toàn ăn bánh uống nước...Thật bất hạnh...

Cao Vương Đông nói tiếp

''Anh còn biết em là một cô bé rất gan dạ, thích nghịch rắn, thích chơi những trò mạo hiểm, thích xem phim ma nữa kìa,anh là anh hiểu em nhất đấy.

''Vâng '' mặt tôi méo lại, là tôi đấy ư? Có phải chăng là anh đang miêu tả tình địch của tôi ,một kẻ cả đời đối lập song song của tôi?

Còn Ngọc với Mã Gia Triệt không hiểu chuyện nhìn tôi bằng con mắt trầm trồ ngưỡng mộ, xen lẫn ngạc nhiên.

Chỉ có hắn là bật cười

Khi Cao Vương Đông chọn tạm một bộ phim kinh dị trên chiếc tivi to đùng kia, tôi đột ngột đứng dậy cáo từ ra về,trước đó mặt còn cắt không còn một giọt máu, hắn bật cười nhàn nhã bước phía sau tôi. Bực mình quay lại lườm Cao Thần Duệ,hằn giọng nói

''Cười cái gì mà cười,buồn cười lắm à ''

Hắn khẽ nhếch đôi môi nói

''Mình thích thì mình cười thôi ''

Bực mình cầm chiếc kẹo trong túi,ném bốp một cái, hắn hơi cau mày,tôi lại bình thản nói

''xin lỗi. Mình thích thì mình ném thôi ''

=]]]*

Tiếp đó cả chặng đường tối om thỉnh thoảng mới lướt qua một vài bóng người, chút chút lại có một cơn gió thổi tới,nó khiến tôi rùng mình,bất giác ôm chặt hai tay trước ngực, hắn bước tới bên cạnh khoác chiếc áo vào người tôi,cảm nhận rõ được hơi ấm từ hắn, tôi lấy lại tinh thần,bất giác nở một nụ cười ngây ngô....

Ánh trăng hôm nay thật đẹp!

Phải chăng nó đang soi sáng tâm hồn tôi?

Khiến tôi cảm nhận thật xâu sắc mọi điều trong lòng.

Thứ gì gọi là rung động?

Có lẽ tôi cũng hiểu đôi chút.

Nó đơn giản chỉ là một hành động nhỏ

Một vài câu đối thoại qua lại.

Đều khiến đối phương bộc lộ cảm xúc

không giả tạo

Thật chân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.