Ngày hôm ấy - ngày mùa hạ ấm áp toả xuống những tia nắng trên phố đường đông đúc.
Cô, người đeo chiếc ba lô nhỏ kèm theo vài cuốn sách trên tay đang
trên đường đi tới nhà của đứa bạn để bàn việc học, bỗng đụng trúng phải
một gã tầm tuổi làm cô rớt mấy cuốn sách. Cũng là do anh ta chạy quá
nhanh, chắc có việc gấp.
Không quá đẹp trai, nhưng khuôn mặt như vậy kèm theo bề ngoài cũng
đủ khiến bao người mê mệt. Không bỏ đi mà quay lại xin lỗi rồi còn giúp
cô nhặt mấy cuốn sách ấy lên, đối cô thế đã là soái ca rồi.
- Xin lỗi, xin lỗi. Cô không sao chứ?!
Nụ cười ấy là gì? Thức tỉnh đi. Đã mang tiếng không mê trai cả làng
đều biết, sao giờ lại đi say nắng tên lạ mặt không quen này?!
- À, không sao. Cảm ơn cậu.
- Tôi bây giờ đang gấp, tôi xin phép đi trước nhé. Xin lỗi cô rất nhiều và cảm ơn vì đã bỏ qua. Chào cô.
- V-vâng, chào cậu.
Nhìn anh chạy đi xa rồi đụng trúng vài người nữa, rồi lại xin lỗi mà
cô chẳng hiểu có việc gì anh ta gấp gáp như thế. Nhưng Thiên ơi, anh ta
vốn chẳng có bà con thân thuộc gì với mày, thế thì sao lại phải lo nghĩ
như vậy?! Hãy thực hiện theo chủ trương “Sống với thực tại.” đi nào, đi
hơi xa rồi đấy.
Nhận ra mình trễ hẹn, cô chạy thẳng một mạch đến nhà bạn.
Đã đến trễ còn chớ, trong lúc học chỉ toàn mơ mộng mông lung, đến
đứa bạn cũng cảm thấy vô lý và khó hiểu. Bình thường cô luôn nghiêm túc
khi học đến nỗi người khác nhìn vào cũng khiếp, giờ lại như này thì vỡ
mất hình tượng.
Lay mãi mới chịu tỉnh, cứ như vừa từ trời rơi xuống - chẳng biết gì
cả. Thế là con bạn phải nói lại từ đầu đến đuôi. Khổ thân, không biết bị gì rồi.
Nếu như năm học trôi qua nhanh, thì mùa hè cũng đã sớm kết thúc. Quay trở lại ngôi trường ấy, và tiếp tục việc học.
Cũng trên chiếc xe buýt với bác tài xe quen thuộc, cô cầm chiếc va li kéo kéo rồi xách giỏ lên xe.
Đến nơi, học sinh thật quá đông khiến cô muốn chen vào cũng khó. Không như năm trước - đi trễ nên đến cái bóng người cũng không có, bây giờ
lai hoàn toàn trái ngược.