Đúng lúc này, một bóng người nhảy ra từ sau đống hành lý.
Đây là thật là nữ nhân làm người ta chỉ nhìn một chút cũng cảm thấy kinh diễm. Thân cao 1 mét 75 trở lên, dáng người rất chuẩn đầy đặn, chân dài thẳng tắp. Trên đầu lưu lại một màu tóc nâu óng ảnh phiêu dật giống như bọt nước rũ xuống tới bên hông, khuôn mặt bạch ngọc không tì vết, vô cùng tinh xảo, giống như biết phát sáng, tản ra vẻ thành thục mị lực.
Người mặc chiếc áo T-shirt màu hồng tươi, còn có quần jean với những đường vải bảy phần bó sát tôn lên những đường cong của cơ thể, chân mang giày xăngđan, lộ ra đầu ngón chân tinh xảo. Thiếu nữ này thoạt nhìn vào làm cho người ta cảm giác rất nhàn nhã, tràn ngập khí tức trẻ trung năng động.
Tóm lại, những điểm này để cho người nhìn thoáng qua nữ nhân này sẽ phải khắc sâu ấn tượng.
Hai loại khí tức yêu mị cùng thiếu nữ hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau.
Dùng một chữ để hình dung, kia chính là mị!
Lại nhiều thêm một chữ, liền là diễm!
Nhìn sang chung quanh một chút, quả nhiên có rất nhiều nam sĩ ngừng chân lại để quan sát, chụp ảnh. Còn có hai tên trung niên mặc âu phục rất ân cần giúp nàng vận chuyển hành lý. Thoạt nhìn túy ông chi ý bất tại tửu.( cái này là ý không ở trong lời; có dụng ý khác)
Lúc Làm Lâm Bắc Phàm mang người đi qua, Võ Thiên Mị ánh mắt sáng lên, nàng phát hiện Lâm Bắc Phàm ở hiện thực đối chiếu với ảnh chụp thì càng có khí chất hơn. Tuy rằng hắn đội mũ, đeo kính mác, mặc đồ cũng đơn giản nhưng khí thế trên người vẫn không che giấu được. Mặc dù y đang mặc thời trang hiện đại nhưng lại làm cho cô nhìn vào có cảm giác dục tiên dục tử.
Lại nhìn phía sau một tý, hắn còn mang theo 4 cái bảo tiêu, để cho người ta tưởng rằng siêu cấp siêu sao đang xuất hành.
"Tiểu nam nhân của ta, ngươi rốt cuộc đã đến!" Nàng ân cần chầm chậm đi tới.
Lâm Bắc Phàm: "....."
Tiểu nam nhân? (đã bảo rồi mà hehe)
Ta lúc nào trở thành tiểu nam nhân của ngươi hả?
Lâm Bắc Phàm đang bước chân tiến tới bỗng nhiên cứng lại.
Thế nhưng, hắn tuy đã dừng lại, nhưng Võ Thiên Mị lại không có ngừng, vẫn đang chạy chậm chậm tới như trước, dáng người nhẹ nhàng phảng phất như đang bay trên gió, lại còn mở ra vòng tay ra muốn ôm ấp. Hiện tại hẳn là cô muốn ôm thân cận một cái.
"Ngừng lại! Ngươi muốn làm gì, ta thế nhưng là nam nhân của bạn thân ngươi, cô nương xin tự trọng một chút!" Lâm Bắc Phàm đưa tay cự tuyệt, ngôn từ rất chính nghĩa.
"Nam nhân của nàng, chính là nam nhân của ta!" Võ Thiên Mị rốt cục cũng đã chạy đến bên người Lâm Bắc Phàm, không có lại đòi hỏi ôm, mà là nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy đằng sau ta có 2 nam nhân kia không? Xấu xí còn đặc biệt làm cho người chán ghét, từ lên phi cơ bắt đầu giống như thuốc cao da chó luôn luôn quấn lấy ta. VÌ thế trước tiên ngươi nên giả mạo nam nhân của ta, giúp ta thoát khỏi bọn hắn đi."
Lâm Bắc Phàm bó tay: "Chuyện đơn giản như thế, coi như cô muốn thoát khỏi bọn hắn cũng không cần ta phải giả mạo bạn trai đâu? Cô nương, ngươi có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết ở YY rồi hay không, cho nên mới nghĩ ra một biện pháp não tàn như vậy?"
"Áh, làm sao ngươi biết được?" Võ Thiên Mị khiếp sợ nói.
Lâm Bắc Phàm: "....."
Tiểu thuyết trên mạng đều viết muốn nát, ngươi nói ta có thể không biết sao?
Võ Thiên Mị xấu hổ nói: "Ta không quản, khó được đụng phải cơ hội kiểu này một lần, ngươi nên giả mạo bạn trai ta. Nếu như ngươi không giúp đỡ, ta liền trở về cáo trạng lão bà của ngươi, nói ngươi chiếm tiện nghi của ta!"
Lại còn nói hùng hồn giọng uy hiếp nữa chứ.
Lâm Bắc Phàm: "....."
Khó trách lúc mới vừa ra cửa, vợ mình căn dặn hắn phải cẩn thận cô bạn thân của nàng. Cô nàng này chính là một yêu tinh, hàng vạn hàng nghìn lần không nên để cho nàng ta chiếm được tiện nghi.
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nghe lời lão bà, kết quả thân thể không có bị chiếm tiện nghi, thân phận lại bị chiếm. Được rồi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hiện tại ở đây quá nhiều người, tiếp tục náo loạn sẽ không tốt, trước tiên nên đem chuyện này giải quyết rồi lại nói tiếp.
Nếu như muốn tính sổ, trở về rồi hẵn tính.
Lâm Bắc Phàm nhìn sang hai tên nam nhân kia đang nhìn tới đây với con mắt như muốn bốc hỏa.
Lâm Bắc Phàm dẫn người đi đi qua.
Nữ nhân Võ Thiên Mị này rất không biết xấu hổ tựa ở trên vai Lâm Bắc Phàm, sờ lấy cơ ngực hắn, say mê nói: "Ta nói rồi, ta đã có nam nhân, các ngươi không tin. Bây giờ thấy rồi đó, nam nhân của ta tới đón đây này, các ngươi có thể rời đi, không nên làm phiền lấy ta. Ta không muốn để cho nam nhân của mình hiểu lầm!"
Hai nam nhân kia càng thêm bốc hỏa.
~~~ Trong đó một tên thoạt nhìn tài đại khí thô nói: "Cô nương, cái tên tiểu bạch kiểm kia đến cùng có điểm nào so với chúng ta tốt hơn chứ? Nếu như ngươi muốn tiền, ta có thể cho ngươi, 100 vạn, 1000 vạn, 1 ức có đủ hay không?"
Một vị nam nhân khác cùng chung mối thù cũng lộ ra chiếc đồng hồ mang kim quang lóng lánh.
Võ Thiên Mị không biết là nhập vai diễn quá sâu, hay là có mưu đồ khác, tự nhiên sát lại càng gần, thâm tình nói: "Hắn điểm nào đều cũng so với các ngươi tốt hơn cả... Tiền nhiều hơn này, trẻ tuổi hơn và mấu chốt là đẹp trai gấp vạn lần các ngươi..."
Lâm Bắc Phàm: "....."
Cô nương, khen kiểu này ta sẽ ngượng ngùng đấy.
"Hơn nữa, còn có điểm trọng yếu nhất, người nam nhân hoàn mỹ đang đứng trước mặt các ngươi lại còn đối với ta có mối tình thắm thiết. Anh ấy đã từng bao toàn bộ một cái thành phố ánh sao để vì ta mà tổ chức sinh nhật, đã từng mời hơn mười vị minh tinh vì ta hát khúc ca sinh nhật, đã từng đem tình yêu thương củahắn đối ta khắc vào vệ tinh thả vào trong vũ trụ chân không để toàn thế giới đều biết.
Nam nhân như vậy các ngươi có thể so sánh hay sao?"
Chung quanh vang lên một loạt tiếng kinh hô.
Nhất là các ánh mắt của nữ sĩ mang vẻ quả thực hâm mộ cùng đố kị.
~~~ Thế mà lại có nam nhân sẽ vì một nữ nhân yêu tiêu tiền như nước, yêu liều lĩnh như thế. Đây không phải là nam nhân hoàn mỹ mà mỗi nữ nhân trong lòng đều tha thiết ước mơ hay sao?
Lập tức, lại có vô số ánh mắt xanh biếc tràn ngập khát vọng thả vào trên thân Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm: "....."
Lâm Bắc Phàm như ngồi phải bàn chông.
Hắn cảm giác, nếu như không phải mình bên cạnh có 4 vị bảo tiêu cao lớn uy mãnh hộ vệ, chỉ sợ hiện tại liền bị đám nữ nhân như lang như hổ này đẩy ngã,. Sau đó kéo vào trong nhà vệ sinh hắc hắc hắc... ( haizz huynh đệ đây rồi kkk)
"Đây là một người nam nhân làm ta run động mãnh liệt vì thế ta yêu anh ấy đến điên dại!" Võ Thiên Mị cuối cùng tổng kết, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Lâm Bắc Phàm, nói: "Vì hắn, coi như ta từ bỏ toàn bộ thế giới cũng nguyện ý!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cô nương, ta không nguyện ý!
Hai nam nhân trung niên kia tinh thần chán nản.
"Vậy tốt, ta cảm nhận được các ngươi yêu thương nhau thật lòng, ta cũng sẽ từ bỏ, vậy ta rời đi trước, chúc các ngươi hạnh phúc!"
"Nếu như hắn đối với ngươi không tốt, có thể tới bên cạnh ta, lòng ta vĩnh viễn vì ngươi rộng mở!"
Hai nam nhân trung niên kia lưu luyến không rời, nhìn nhìn lại vị tình địch trước mặt này, kính râm từ đầu tới cuối đều không có bỏ xuống, sắc mặt không có một tia biến hóa. Thậm chí một câu đều không nói, giống như chẳng xem bọn họ là vấn đề gì lớn.
~~~ Cảm giác này làm bọn hắn biệt khuất, lại làm bọn hắn bất đắc dĩ.
Cuối cùng lại liếc mắt nhìn nữ thần trong lòng mình, buồn bã ra đi.
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt nhìn xem nữ nhân còn trong ngực hắn, nói: "Hiện tại người ta đã rời đi, ngươi có phải cũng nên rời khỏi trên người ta hay không?"
"Không nên gấp, từ từ để cho ta nghỉ ngơi một lát, mùi hương trên người ngươi thật dễ ngửi. Yên tâm, ngươi là nam nhân của bạn thân ta, ta sẽ không làm gì ngươi đâu." Nữ nhân say mê hít thở sâu.