Tiêu Sơn - giám đốc bộ phận marketing của Mạc Sâm đích thân tham gia
phỏng vấn tuyển nhân sự khiến nhân viên trên dưới công ty bàn tán không
ngớt. Hồ An mới quay lại làm việc không lâu, đảo tầm mắt nhìn một đống
nhân viên vây quanh cánh cửa phòng họp được dùng làm phòng phỏng vấn, hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh
”Hôm nay có chuyện gì vậy?”
Thư kí của Hồ An đuổi hết nhân viên hóng chuyện vây xem kia đi mới
chậm rãi trả lời: “Hôm nay giám đốc Tiêu cũng tới tham gia phỏng vấn
tuyển nhân sự.”
”Thế à?” Hồ An vẫn mơ mơ hồ hồ gật đầu, tiện tay đưa tập công văn cho thư kí rồi nhanh chân tiến vào phòng họp.
Một bên mở cửa, một bên Hồ An trêu chọc người đàn ông đang ngồi ở ghế “Cơn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
Mạc Sâm có ba người đàn ông đẹp trai tài giỏi: tổng giám đốc Cố Tấn
Thần, giám đốc bộ phận marketing Tiêu Sơn, người còn lại chính là giám
đốc bộ phận nhân sự Hồ An.
Ba người này từ nhỏ đã lớn lên trong đại viên cùng nhau, quan hệ tất nhiên không bình thường.
Những vị giám khảo khác đang vây quanh Tiêu Sơn thấy Hồ An bước vào
thì nhao nhao đứng dậy. Hồ An hơi nhếch khóe môi, gật đầu coi như chào
hỏi rồi ra dấu bảo họ ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Sơn.
”Gió tây bắc” Tiêu Sơn thản nhiên trả lời, tay chống cằm, nhướn lông
mày ý nhị nhìn người đối diện. “Tuần trăng mật vui vẻ chứ?”
”Đừng đánh trống lảng, cậu đường đường là giám đốc bộ phận marketing,
không có chuyện gì đặc biệt sao lại rảnh rỗi tham gia phỏng vấn tuyển
nhân viên chứ.” Hồ An đánh giá Tiêu Sơn từ trên xuống dưới, mang vẻ mặt“đừng tưởng tôi không biết”, cũng nhìn rõ tiểu tâm của Tiêu Sơn.
Tuy là mới từ tuần trăng mật quay về, không có nghĩa là chuyện công ty anh ta không rõ.
Trong thời gian anh ta không có ở đây, có hai chyện lớn xảy ra.
Đầu tiên tất nhiên là chuyện Mạc Sâm cùng Vạn Hào kí hợp đồng làm ăn
trong thời gian ba năm. Việc này đã là chất xúc tác hòa giải mối quan hệ vốn không tốt giữa Cố Tấn Thần và Trần Tử Ngang. Thật không thể tưởng
tượng nổi cảnh hai người này hòa nhã ngồi đàm phán với nhau.
Chuyện thứ hai, chính là việc Hạ Nhiễm đi du học bốn năm rốt cuộc cũng về nước.
”Tớ chỉ muốn đến để xem bộ phận nhân sự của Mạc Sâm có thật sự công tư phân minh như lời đồn không thôi.” Tiêu Sơn đàng hoàng bưng cốc trà
trên bàn nhấp một ngụm.
Sau đó còn thật tâm bình luận: “Quả nhiên là trà ở chỗ cậu ngon hơn, thật thơm.”
Biết Tiêu Sơn cố ý không trả lời vào trọng tâm, Hồ An cũng không cùng
tên này nói nhảm, tay phải mân mê nhẫn cưới, nhàn nhạt mở miệng: “Trà
Long Tỉnh được hái ngay sau cơn mưa.”
Tiêu Sơn xoay cốc trà một vòng, ánh mắt hạ xuống lá trà xanh ngắt, “Bảo sao, hôm nào chia cho tớ một phần đi.”
”Cậu tới đây chỉ để thưởng trà?” Hồ An cúi đầu nhìn đồng hồ, tám rưỡi sáng, còn nửa tiếng nữa là đến giờ phỏng vấn.
”Xem kịch.”
Đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng với Tiêu Sơn, Hồ An quay đầu nhìn mấy người giám khảo khác nói “Các anh bắt đầu được rồi.”
Nói xong, Tiêu Sơn và Hồ An nhìn nhau, hiểu ý tiến vào căn phỏng nhỏ bên trong phòng hội nghị đã được an bài sẵn.
Phòng họp được chuẩn bị thành hội trường phỏng vấn trên tầng mười lăm của tòa nhà Mạc Sâm.
Ai có thể ngờ chỉ là một chức vụ lễ tân nho nhỏ lại phải tổ chức phỏng vấn long trọng như vậy, người xếp hàng ngoài cửa chắc phải đến hai ba
mươi người. Người nhất định phải có mặt như Hạ Nhiễm cũng không chịu
không nổi trường hợp thế này. Cô nhìn hàng dài phía sau mình, thở phào
khi mình tới sớm.
Không biết phỏng vấn tới lúc nào, cô đành tùy tiện tìm mộ góc để ngồi. Trong lúc nhàm chán, Hạ Nhiễm kéo cửa chớp của cửa sổ sát đất, độ cao
chót vót từ tầng mười lăm nhìn xuống làm cô không khỏi nuốt nước bọt.
Ngồi thật lâu thật lâu, cô mới nghe thấy tên mình được gọi.
”Hạ Nhiễm.”
”Có.”
Giọng nói này, giống như thanh âm của thiên nhiên, thanh thúy mà vang dội.
Bên kia hành lang, người đàn ông dẫn đầu một nhóm người bước ra từ
phòng họp bỗng dừng bước khiến những nhân viên đi sau thấy khó hiểu.
”Ông chủ?”
”Ừ.”
Nhìn bóng dáng thân quen kia biến mất cuối hành lang, đôi đồng tử đen
như mực của Cố Tấn Thần mới thu lại quang mang, trở về trạng thái bình
thường.
”Đem bản sơ lược của dự án đến phòng tôi.” Anh nhắc nhở nhân viên phía sau mình, sau đó tiêu sái xoay người đi về phía thang máy.
Từng bước từng bước, trầm ổn, vững chãi.
Phỏng vấn tuyển nhân sự của Mạc Sâm không khác mấy với những công ty
khác mà Hạ Nhiễm từng tham gia, mấy người giám khảo ai nấy đều một bộ
mặt nghiêm túc cứng nhắc.
Sau khi tự giới thiệu bản thân, Hạ Nhiễm ngồi xuống ghế được bố trí sẵn.
Hạ Nhiễm, 20 tuổi.
Tốt nghiệp trường đại học tại London nước Anh.
Chủ khảo thẩm vấn đọc thật kĩ bản sơ yếu lí lịch tóm tắt của Hạ Nhiễm, không khỏi kinh ngạc, có chút không tin lên tiếng hỏi: “Cô Hạ Nhiễm năm nay 20 tuổi?”
Cô gật đầu, cười thật tươi: “Vâng, thời tiểu học tôi từng vượt cấp.”
Giám khảo gật đầu. “Khó trách.”
”Tốt nghiệp đại học tại Lodon, tại sao cô lại chọn công ty của chúng tôi?”
”Không thể sao?” Cô hỏi ngược lại khiến vài vị giám khảo không biết làm sao, nhìn cô nói: “Có thể.”
Cuối cùng, vị giám khảo ngồi giữa đành đặt câu hỏi để xóa đi không khí khó xử. “Tại sao cô lại chọn tham gia ứng tuyển công việc này? Theo lý
thuyết, bằng cấp của cô có thể tìm được công việc tốt hơn mới phải.”
Tại sao?
Chính cô còn không tìm được đáp án, từ ngày về nước, mỗi sự lựa chọn
của cô đều chẳng dẫn đến kết quả. Hạ Nhiễm còn có ảo giác rằng ông trời
đã an bài tất cả, cô có trốn cũng không được.
Nếu có thể tìm được công việc khác, cô đã chẳng phải đến đây.
Nụ cười của Hạ Nhiễm có chút lúng túng, nhưng sau đó rất nhanh đã phục hồi lại, chậm rãi trả lời: “Có thể coi như duyên số đi.”
”Vì lí do đó mà cô chọn Mạc Sâm chúng tôi?”
”Nói thật, tôi hiênh tại đang rất cần một công việc.” Bởi vì tất cả các cuộc phỏng vấn trước của tôi đều thất bại.
Nghe cô nói vậy, hai người đang ngồi trong phòng riêng đều có suy
nghĩ của riêng mình. Hồ An dựa ngôi trên ghế xoay, trong lòng thật bội
phục vị cầm quyền nào đó, tay không ngừng bấm bấm gửi tin nhắn, trên màn hình xuất hiện một đoạn đối thoại thế này:
”Gậy ông đập lưng ông, chiêu hay.” - Hồ An
”Ôm cây đợi thỏ, cũng bình thường thôi.” - Tiêu Sơn
Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục dõi mắt nhìn sự việc diễn ra trong phòng phỏng vấn.
Phỏng vấn tiến hành vô cùng thuận lợi, Hạ Nhiễm từ phòng họp đi ra,
Tiêu Sơn và Hồ An ngay lúc đó cũng mở cửa ra ngoài, điện thoại di động
của hai người họ không hẹn mà gặp cùng đổ chuông báo có tin nhắn.
Mở ra xem, là một tin nhắn vô cùng ngắn gọn:
”Ông chủ có lệnh, công việc xảy ra chuyện gì liền gọi trực tiếp cho ngài ấy.
Cảm ơn.
-- Ninh Viễn.”
******
Mùa hè ở thành phố C đã qua hơn nửa nhưng nắng vẫn chói mắt như cũ, Hạ Nhiễm vừa mới ngủ trưa dậy đã nhận được điện thoại của Hạ Thế Hiên. Cô
đứng dậy, kéo rèm che ánh nắng mặt trời gay gắt lại, người bên đầu dây
bên kia cũng cất tiếng hỏi hạn: “Bố mẹ về rồi, con gái cũng muốn về nhà
chứ?”
Hạ tiên sinh, lời này của ngài có hơi thừa đi.
Cô không về nhà, không lẽ tiếp tục sống trong căn phòng thuê này?
”Về, con sẽ về ngay lập tức.” Hạ Nhiễm vội vàng cúp điện thoại, sau đó dùng tốc độ ánh sáng gói ghém hành lí.
Không chào Tiêu Sơn một câu, cô bắt một chiếc taxi ngoài khách sạn, ngay lập tức bay về nhà.
Xe taxi rất nhanh liền đỗ lại trước tiểu khu Nam Uyển. Hạ Nhiễm đứng
trước khung cảnh quen thuộc, trong lòng cũng thấy tốt lên mấy phần.
”Bố, mẹ, con gái về rồi.”
Chưa thấy người đã thấy tiếng. Cách một cánh cửa chống trộm, Hạ Nhiễm xách hai chiếc vali đứng trên hành lang gọi với vào.
Vì Nam Uyển là khu nhà khá cũ của thành phố C, tầng trệt lại quá thấp
nên tiểu khu căn bản không có thang máy. Hạ Nhiễm leo từ tầng một lên
tầng ba mà cả người ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.
Gọi nửa ngày, cổ họng cũng khàn rồi.
”Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân --” hừ hừ, cô bực bội ném hành lí xuống nền nhà gần góc tầng trệt thuận tiện ngồi lên trên nó thở lấy hơi.
Ngẩng cổ, tiếp tục gọi, “Hạ Thế Hiên, Vương Vũ Hồng.”
”Con nhóc kia, ồn ào cái gì chứ.” Trong khi Hạ Nhiễm không ngại khí
tiếp tục gào, hai vợ chồng họ Hạ sống ở tầng năm rốt cuộc nghe thấy
tiếng tru của cô.
Hạ Thế Hiên đi dép lê, mắt híp lại còn thành cọng chỉ đánh giá đứa con đang ngồi một đống trong góc, vội vàng tiến lên đỡ cô dậy, ngó trái ngó phải như tìm sinh vật lạ. Tiếp đó, Vương Vũ Hồng đang đắp mặt nạ dưa
chuột bước ra, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô cũng có chút đau lòng:
”Sao vậy?”
”Đi không nổi nữa...”
Dưới sự chăn dắt dạy dỗ của bố mẹ, từ nhỏ Hạ Nhiễm đã được bồi dưỡng thành một đứa trẻ độc lập.
Dưới con mắt của hai vợ chồng Hạ gia, con gái nhà họ có thể vác một
bao gạo năm mươi cân trèo năm tầng lầu mà không thở dốc, đây là lần đầu
thấy cô thở đến hụt hơi, nước mắt nước mũi như chảy ra đến nơi.
Hạ Thế Hiên trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn con gái mình “Vài năm ở bên Anh sao lại làm con yếu ớt ra cái dạng này vậy.”
”Bớt nói linh tinh đi, mau giúp con nó kéo đồ vào nhà.” Vương Vũ Hồng
không so đo với mấy câu nói linh tinh của ông chồng nhà mình, bà luôn
nghĩ con trai thì nghiêm khắc dạy dỗ còn con gái là để thương yêu. Để Hạ Nhiễm ra nước ngoài học vài năm, bà luôn thấy hối hận. Vừa hay có cơ
hội để trút buồn bực trong lòng, bà oán thán: “Đều do ông, ngày xưa tôi
bảo không thể để nó một mình xuất ngoại, ông lại cứ một mực cho nó
đi...”
Người họ Hạ đã quá quen với việc hai người này đấu khẩu, đó là việc làm lòng người ta thấy ấm áp.
Mà Hạ Nhiễm cô cơ hồ gần như quên mất cái cảnh Hạ gia một ngày ba trạng thái, một ầm ĩ, hai náo, ba trở về yên tĩnh như cũ.
Vừa mới vào nhà, mẹ cô đã vội vã chạy về phòng, gọi điện thoại cho chị em thân thiết của bà, học tập bí quyết chăm sóc sắc đẹp.
Ba Hạ lại càng nhàn nhã, lấy báo sáng ra, say sưa ngồi trên sofa nghiêm túc nghiền ngẫm.
Bỏ lại một mình Hạ Nhiễm với hại vali hành lí, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không hiểu sao, dòng nước ấm vừa chảy xuôi đến đầu trái tim, chưa kịp truyền đi tiếp liền biến mất.
Thật đau lòng, cô rốt cuộc có phải con ruột của hai người họ không vậy?
Tự thu thập hành lí, quét dọn phòng mình một lượt, Hạ Nhiễm kéo thân
thể mệt mỏi mới từ phòng ngủ ra đã nghe thấy bố mình ngồi trên sofa ra
lệnh:
”Lát nữa nhớ nấu cơm trưa cho ba mẹ.”
Hạ Nhiễm ngẩng vội đầu, mât trợn trừng, không thể tin nổi nhìn người
đàn ông trung niên đang đọc báo đầu cũng không ngẩng lên, tru: “Bố, bố
nói thật đi, con có phải là con rơi bố mẹ nhặt về từ bãi rác không?”
”Ừ...” Hạ Thế Hiên gập tờ báo lại, để trên bàn, uống một ngụm trà Ô Long, chép khóe miệng đáp: “Con đoán đúng rồi.”