Ban đêm, trời tối như mực, ngẫu nhiên có ánh sao xẹt qua trên màn trời.
bởi vì sắp vào thu, thời tiết hơi lạnh. Nam nhân xỉa bước ra ngoài hiên
rồi dứng lại, mày kiếm chau lại, bàn tay to hướng về sau vẫy vẫy cô gái
đang đi tới. Cô tiến lên, khoác tay anh, bàn tay ấm áp liền ôm lấy cô.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh trăng vừa đúng, điềm đạm thưa thớt Chả
trách bác Trương lại đặc biệt để một bóng đèn chiếu sáng chỗ này, ánh
đèn như ẩn như hiện chiếu lên người bọn họ, vừa lúc kéo dài hai cái bóng đứng thẳng kề cận.
Cố Tấn Thần hơi trầm mặc, con ngươi đen láy dời từ cái bóng dưới đất lên nhìn mắt cô. Tay cô có chút mát, anh nắm lại, thử dùng tay mình giúp cô ấm áp. Một bàn tay không đủ, lại nắm một tay khác nữa của cô, nắm chặt
hai tay cô vào tay anh.
Anh rất sao, mặc dù Hạ Nhiễm đã đi giày hơn năm phân anh vẫn cao hơn cô
nửa cái đầu, vì nhân nhượng chiều cao chênh lệnh này, anh tận lực cúi
đầu để hai người thêm gần nhau. Bốn tay nắm lấy, anh cầm tay cô để lên
môi mình, từ trên cao nhìn xuống gương mặt ửng hồng của cô, khóe miệng
hơi loan ra thành nụ cười, rồi bất ngờ há miệng cắn nhẹ tay cô.
“Người ta đều nói ngón trỏ liền tâm, quả thật là thế”. Cố Tần Thần cười
nhẹ, tiếng cười sảng khoái. Anh nắm cổ tay cô, đầu ngón tay cố ý áp vào
mạch đập, tiếng tim đập rối loạn của cô liền nằm trong tay anh.
Nam nhân ưu tú, cho dù làm gì, đều khiến người khác cảm thấy hắn có
nguyên tắc của mình. Cho dù Cố Tần Thần làm gì, Hạ Nhiễm cũng cảm thấy
đều hợp lý. Ngón trỏ còn ẩm ướt, có chút độ ấm. Gió ban đêm quá lạnh,
người cô khẽ run lên, thần trí rất nhanh liền thanh tỉnh, vẻ mặt xinh
đẹp ngưng tụ, không cười, nói: “Chẳng lẽ anh không vậy sao?”
Được rồi, cô thừa nhận mình cố tình đối lập với anh. Không có lý do gì
khác, chỉ vì người này không hiểu phong tình thôi. Nhưng nam nhân trước
mặt thật không hiểu phong tình sao? Ánh mắt anh nhìn cô thâm tình như
nước, mặc mũi lạnh nhạt quá sức tinh xảo lại có vẻ khí thế vô cùng.
Trên gương mặt điềm tĩnh vẫn có chút buồn rầu, trong mắt anh lại trở nên rõ ràng. Cố Tần Thần bỗng nhiên mấp máy môi: “Không vui sao?”
Cô quả thật có chút không vui, tỉ mỉ trang điểm, đem bản thân giống như
lễ vật được buộc nơ đưa tới trước mặt anh. Vậy mà người này lại bất vi
sở động, sau đó Hạ Nhiễm cũng không tìm thấy bất kỳ vui mừng kinh ngạc
nào trong mắt anh. Nghĩ như vậy, cô hơi ưỡn ngực, vân đạm phong khinh
nói: “Sao em lại không vui chứ?”
Một động tác nho nhỏ, đập vào tầm mắt.Sự mềm mại và hòa nhã đặc trưng
của phái nữ hòa với sự gợi cảm của riêng cô khiến hô hấp Cố Tần Thần
cứng lại, anh khép hờ mắt. Ma xui quỷ khiến lại bắt đầu dùng ánh mắt của nam nhân đánh giá nữ nhân, lướt qua thân người Hạ Nhiễm. Trán sung mãn, lỗ mũi nho nho, môi hơi khép lại, còn có đôi vai trần, da thịt trắng
nõn mềm mại.
Anh cố ý vắng vẻ cô một tuần lễ, cũng chỉ vẻn vẹn một tuần lễ, phần cứng này có vẻ cũng được cải thiện không ít. Một tuần này, mỗi ngày anh đi
làm, đều không có việc gì cũng kiếm cớ chạy ra ngoài nhìn cô một lần.
Cô có gầy đi không? Có phải cũng nhớ anh như anh nhớ cô vậy?
Cô hình như vẫn rất có sức sống, mỗi ngày đi làm đều vui vẻ, tâm tình
rất tốt. Cố Tần Thần trở nên hiếu kỳ, mỗi ngày cô đều làm gì.
Trên bàn ăn, Vương Vũ Hồng nhắc tới việc nàng tỉ mỉ trang điểm, khiến tự tôn nam nhân của anh được thỏa mãn cực đại. Nhiều năm trôi qua như vậy, bên cạnh anh có quá nhiều nữ nhân nóng bóng, cũng làm nhiều việc gây sự chú ý cho anh. Chỉ có cô, chỉ vì gặp mặt anh mà trang điểm cho xinh
đẹp, như vậy liền đủ.
Mặc lên lễ phục mà đen, phụ trợ hoàn hảo cho dáng người lung linh của cô, khiến anh nhìn thấy, trong mắt liền vẩn đục.
Tiêu Sơn thường nói, trình độ phần cứng của nữ nhân quyết định công phu
của nam nhân. Công phu này không phải hiểu theo nghĩa đen, lúc anh nghe
tới câu này chỉ không lưu tâm mà cười cười. Bây giờ anh yêu cô, cô còn
nhỏ như vậy, đừng nói cái gì phần cứng. Không sai, thân hình Hạ Nhiễm
đột nhiên phổng phao, anh nhìn cũng có chút không vui vẻ.
Lúc ấy bởi vì nghe được cô và La Xuyến nói chuyện, anh mới nói thế để
khiêu khích cô. Bây giờ, Cố Tần Thần đều hoài nghi có phải bản thân đang tự đày đọa mình.
Anh có tình với cô, lại chỉ có thể tự mình biết.
Bởi vì cô còn nhỉ, cô còn chưa yêu anh. Bản tay to phủ lên mặt cô, ôn
nhu vuốt ve da thịt non mềm kề rát lòng bàn tay thô ráp của anh, lại thở dài thật sâu: “Em thật khiến anh muốn phạm tội”.
Phạm tội…
Hạ Nhiễm nuốt nước miếng, cuối đầu nhìn thoáng qua người mình, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, cô lại đỏ mặt.
Không biết Cố Tần Thần đang nhẫn nhịn cái gì, người anh có chút cứng
ngắc, anh nâng cằm cô, xúc động muốn hôn cô. Tâm nghĩ liền làm, hai tay
anh hạ xuống ngang hông cô, dễ dàng bế cô lên, xoay người một cái liền
bế Hạ Nhiễm tới góc tường. Ở chỗ không có ánh đèn chiếu rọi, thân thể
cao lớn của anh đè cô giữa bức tường dày.
Hô hấp dồn dập, ánh mắt cô lúc này thật mê người. Hạ Nhiễm như lọt vào
sương mù, không biết làm sao mới tốt. Hai tay cô buông rơi benen gười
anh, ánh mắt chạm tới hai tay anh để trên người cô, ngẩng đầu nhìn nam
nhân đột nhiên trầm mặc.
”Cố Tấn Thần.” Hạ Nhiễm gọi anh, thanh âm mang chút run rẩy. Cô cảm thấy lạnh, liền kề sát vào người anh, tận lực khiến bản thân cảm thấy ấm áp
hơn.
Thân thể nóng rực liền bị thân thể mềm mại dán vào, đầu óc Cố Tần Thần
căng thẳng nhưng vẫn còn chút lý trí, trong khoảnh khắc như bị người
dùng lực cắt đứt.
Anh cố gắng đáp lại một tiếng: “Sao?”
Hàng mi dài của cô run rẩy trong gió đêm, Cố Tần Thần chỉ cảm thấy trái
tim mình không ngừng rung động. MỖi lần đều khiến hô hấp của anh trầm
thêm một phần, lẳng lặng chăm chú nhìn cô, hai tay anh ôm lấy cô thật
chặt.
Một giây sau, cằm Hạ Nhiễm bị nâng lên, không để cô kịp phản ứng, nóng
tay ấm áp xẹt qua môi. Mắt anh sáng quắc tràn ngập tình ý, cảm giác mông lung chưa kịp khôi phục cô đã bị anh hôn lấy, môi triền môi, giống như
gió lốc, khiến cô không kịp trở tay.
Hương thơm nồng quấn quanh lưỡi, đầu óc Hạ Nhiễm trống rỗng, cô chỉ
thuận theo mà nhắm mắt lại, giống như hết thảy đều là đương nhiên.
Trằn trọc, trăn trở, nụ hôn nồng nhiệt lột bỏ sạch sẽ lý trí của cả hai. Hôn càng lúc càng sâu, nắm đấm của Cố Tần Thần cũng chậm rãi thả lỏng,
từ phía sau nâng eo cô lên. Hai tay Hạ Nhiễm cũng thuận thế bám lấy vai
anh, kiễng mũi chân nghênh hợp nụ hôn bá đạo của anh.
Hai thân thể gắn bó không chia lìa, tứ chi giao triền, giống như lửa
không ngừng thiêu đốt linh hồn. Cố Tần Thần trầm luân, càng lúc càng
dùng sức hôn cô, mút đầu môi và lưỡi cô, Nụ hôn nồng nhiệt dưới sự khống chế của anh càng thê thăng hoa kích hồn, thân thể nam nhân thức tỉnh,
khiến anh không khỏi run rẩy.
Thân thể Cố Tần Thần nóng rức, trong khoảnh khắc, qua lớp vải mỏng của
bộ lễ phục cũng có thể cảm nhận được thể xác và tinh thần của Hạ Nhiễm. Ý thức không thanh tỉnh, có chút say khiết, có chút cay đắng, cảm giác
nam nhân mông lung, tay anh du tẩu trên eo cô. Cảm xúc kỳ dị này tới quá nhanh, tai anh dừng lại trước ngực cô, cảm xúc tốt đẹp nhất thời kéo lý trí Cố Tần Thần về.
Đột nhiên đẩy người trong ngực ra, Hạ Nhiễm dựa lưng vào bức tường phía
sau, Cố Tần Thần cũng theo quan tính ngã về sau hai bước. Động tác của
anh quá lớn, người khẽ lảo đão, vậy mà ngã ngồi trên mặt đất. Hạ Nhiễm
hít sâu một hơi, sau lưng có chút đau nhưng cũng không đáng ngại, còn
người đang ngồi trên đất lại không có vẻ kiêu ngạo thường ngày, khiến cô có chút chấn động.
Hai tay Cố Tấn Thần chống trên mặt đất, lòng bàn tay đau khiến anh tỉnh
táo, anh liền đứng bật dậy, nhíu chặt mày, tiến lên giữa vai Hạ Nhiễm,
thanh âm trầm thấp khàn khàn: “CÓ làm em bị đau không?”
Hạ Nhiễm lắc đầu, lại dìu anh đứng vững.
Anh không yên tâm quay người cô lại, cẩn thận đánh giá một phen, lại nhìn đôi mắt sáng ngời của cô nói: “Thật xin lỗi”.
Cảm thấy tay anh nắm vai cô có chút run rẩy, mồ hôi từ tay anh cơ hồ
thấm lên vai cô. Hạ Nhiễm nhìn anh, nắm được hoang mang trong đôi mắt
đen của Cố Tần Thần, cô nhíu mày hỏi anh: “Cố Tần Thần, anh đang sợ cái
gì?”
Anh lại xoa xoa đầu cô, an ủi: “Em nghĩ nhiều rồi”.
Hạ Nhiễm rõ ràng cảm nhận được nam nhân trước mặt vẫn luôn ẩn nhẫn gì
đó. Anh luôn ra vẻ trấn định, lại không chú ngón tay anh không ngừng run rẩy. Hạ Nhiễm kéo tay anh đang đặt trên đầu cô xuống, mắt nhìn anh chằm chằm, không cho anh cơ hội trốn tránh: “Lúc anh nói dối, mặt sẽ không
đỏ”.
“Có điều, lỗ tai anh sẽ đỏ”. Điểm này, là khi Cố Tần Thần học đại học bị Hạ Nhiễm phát hiện được. Có một lần anh chỉ vào cô, nói với một cô gái
khác, anh nói đây vợ chưa cưới của anh.
Hạ Nhiễm thật sự rất kinh ngạc, bởi vì Cố Tần Thần lại có thể mặt không
đổi sắc chỉ vào một cô gái mới mười tuổi như cô, nói đó là vợ chưa cưới
của anh. Ngay cả Hạ Nhiễm cũng không tin chuyện bịa đặt này, vậy mà cô
ta lại tin.
Lời nói của Hạ Nhiễm có chút ôn nhu, từng chút từng chút bào mòn kiên
định trong tâm anh. Cố Tần Thần nghiêng đầu nhìn góc sân yên lặng, nửa
đùa nửa thật nói: “Em còn nhỏ, có chút việc anh không muốn để em nghĩ
quá nhiều”.
“Em đã hai mươi tuổi”. Hạ Nhiễm cắn môi dưới, làm bạn gái anh, cô có quyền được biết anh đang nghĩ gì.
“Ừ, hai mươi tuổi”. Anh nói như vậy, ánh mắt đạm đạm quét một vòng qua
ngực cô, trước ngực sung mãn xác thật tuổi hai mươi của cô.
Khóe miệng cong lên, anh không nề hà nói: “Anh cho em một cơ hội”.
Anh vẫn luôn cho cô cơ hôi, chờ cô lớn lên, chờ cô yêu anh. Bây giờ cô
đã vội vã nói với anh, cô đã lớn. Điều này có nghĩa là, chỉ cần anh chờ
cô, chờ cô yêu anh, triệt để giao cả tinh thần và thể xác cô cho anh.
Hạ Nhiễm không hiểu.
Cố Tấn Thần vươn tay nhéo lỗ tai cô, vân vê trong tay, lại chậm rãi nói: “Chúng ta kết hôn đi”.
“A?” Hạ Nhiễm thật bị anh dọa không nhẹ, kết hôn… đây là đang cầu hôn
sao? BỌn họ có phải phát triển quá nhanh rồi không, tốt xấu gì cũng phải cho cô chuẩn bị tâm lý chứ.
Cố Tần Thần bình tĩnh ừ một tiếng, đôi mắt trong veo của cô nhìn anh chằm chằm: “EM không đồng ý?”
Hạ Nhiễm không trả lời.
“Ừ, anh cũng cảm thấy em sẽ không đồng ý”. Anh nói, cười một tiếng, nói
chuyện hiển nhiên: “Nếu chưa kết hôn, em liền tạm thời chuyển qua ở
chung với anh đi”.
Sống chung…
Hạ Nhiễm còn chưa hồi phục tinh thần từ việc anh đột ngột cầu hôn, lại lần nữa nghe được anh to gan mời sống chung.