Sau giờ ngọ, Cố Tần Thần ở trong phòng làm việc chậm rãi thu xếp lài liệu, cẩn thận xử lý xong hết liền giao lại cho trợ lý, cuối cùng ngã người vào ghế dựa phía sau, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thanh âm bình đạm nói: “Tất cả xã giao tối nay đều bỏ hết”
Nhận được chỉ thị của Cố Tần Thần, Ninh Viễn lập tức nhìn lịch trình mà anh ta vẫn mang theo bên người, trừ bỏ một ít tiệc rượu nhỏ cũng không có sự kiện gì quan trọng, ánh mắt quét tới dòng cuối cùng, có chút nghi ngại hỏi lại: “Việc gặp Trần tổng của Vạn Hào đêm nay cũng bỏ luôn sao?”
Cố Tần Thần không cho ý kiến gì, bưng tách trà trên bàn, thần sắc bình tĩnh. Ninh Viễn thấy thế cũng đã hiểu ý sếp, anh ta hơi gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc.
Giờ tan tầm cũng đã qua mười phút, khu làm việc dành cho trợ lý ở bên ngoài tầng cao nhất, sau khi Ninh Viễn rời đi, chỉ còn lại mình Hạ Nhiễm đang ngồi khuất một góc. Cố Tần Thần lấy chìa khóa xe đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay cô đều khoanh lại trên bạn, mặt chôn trong tay, đầu hơi nghiêng, mắt khép kín giống như đã ngủ một lúc lâu rồi.
Khóe môi Cố Tần Thần vô thức cong lên, ngũ quan vốn lạnh lùng lại thêm chút ấm áp, tay cầm nắm cửa bỗng nhẹ lại, anh cẩn thận đóng lại cửa phòng sau lưng, mắt nhìn về hướng một góc phòng
Đôi giày đen nâng lên hạ xuống vô cùng nhẹ nhàng, đôi chân dài đi mấy bước đã đem quãng đường rút ngắn xuống còn phân nửa.
cô ngồi, anh đứng, lúc này màn đêm vẫn chưa buông xuống, ánh mặt trời đem cái bóng đổ dài của anh chuẩn xác ngã xuống thân thể nhỏ xinh đang ngủ gục trên bàn.
Cố Tần Thần lẳng lặng nhìn một lúc, lại nhìn cô, trong tâm mềm như đậu hủ, không kìm lòng vuốt ve tóc Hạ Nhiễm, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn phớt qua.
“Con mèo lười”.
Thanh âm nam nhân trầm thấp, sạch sẽ lại rõ ràng, sau khi hôn cô xong liền không nhanh không chậm phun ra một câu.
Cảm nhận được có người bên cạnh, Hạ Nhiễm vô thức nghiêng đầu, muốn tránh né cảm giác ấm áp không thích hợp này. Đầu cơ dịch chuyển trên hai tay, vô tình lại đập mạnh vào cằm Cố Tần Thần đang định đứng thẳng dậy. Hành động bất thình lình của cô khiến anh không kịp trở tay.
Thân hình thon dài vẫn cứ đứng im không nhúc nhích nhìn Hạ Nhiễm. Ánh mắt anh chuyển từ mặt qua đôi mắt cô. Hạ Nhiễm có hàng lông mi dày, lúc nhắm lại đuôi mày hơi vểnh, khi cô khẽ nhíu mày nó liền run rẩy hai cái.
Cố Tần Thần nhìn nhìn, không được một lúc lại cảm thấy buồn cười, lúc nãy anh hình như có chút mê muội bộ dạng này của cô. Khí lạnh từ điều hòa phả ra len lỏi giữa hai người, anh giờ tay chạm nhẹ lên hai cánh tay côi đang gối đầu, đầu ngón tay cảm thấy có chút mát.
Cố Tần Thần che dấu nỗi lông, anh cởi áo khoác màu đen ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô. Lại liếc nhìn cảnh chiều tà ngoài cửa sổ, liền dứt khoát bế cả người đang mệt mỏi lẫn áo khoác lên, sắc mặt thong dong ôm cô đi ra ngoài.
Cố Tần Thần ôm Hạ Nhiễm rất ổn, cho dù như vậy, cô vẫn đột nhiên giật mình rồi tỉnh lại. Hương vị trên người Cố Tần Thần khá đặc biệt, nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ, quanh quẩn giữa hai mũi cô. cô hít sâu một cái, tâm tình đang hoảng loạn liền trở nên bình ổn. Hai tay nhỏ của Hạ Nhiễm rất tự nhiên vòng qua cổ anh, đem người mình chôn vùi trong lòng anh.
Lúc này Hạ Nhiễm mở to đôi mắt ngập sương mù nhìn ngũ quan của người đang bế cô được ánh đèn trong thang máy chiếu lên rõ ràng. Đợi tới lúc cô hoàn toành thích ứng với ánh sáng xung quanh, liền thấy Cố Tần Thần cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt đen thẳm nhìn cô chằm chằm, khóe miệng khẽ cong, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu buồn ngủ quá thì ngủ tiếp một lát đi”.
Thanh âm rất nhẹ, Hạ Nhiễm thấy hầu kết trên cổ anh dao động một chút, cứ như vậy hướng mắt nhìn từ cằm Cố Tần Thần lên, gương mặt anh in trong mắt cô có vẻ quyến rũ lạ thường.
Cố Tần Thần khẽ ước lượng người trong ngực mình, ôm cô chuẩn bị bước ra khỏi thang máy. Hạ Nhiễm kéo vai áo anh, Cố Tần Thần đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn cô liền rõ ràng bỏ cô xuống. không có âm thanh gì, anh chỉ an tĩnh lấy lại áo khoác trên vai cô, mặc lại chỉnh tề, lại đứng một bên nhìn cô chỉnh lại nếp nhăn trên y phục.
Cố Tần Thần thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, đợi tới lúc cô làm xong hết mọi việc, mới duỗi một tay giúp cô vén tóc ra sau vành tai, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang buông thỏng của cô: “Có thể đi rồi sao?”
Hạ Nhiễm nhìn người qua lại bên ngoài thang máy, lại cúi đầu nhìn tay mình đang được nắm, nhíu mày nhìn anh: “Chúng ta vẫn không nên quang minh chính đại như vậy”.
Cố Tần Thần hơi nhíu mày, ấn đường hằn sâu, gương mặt đẹp trai có chút vô lực, anh hít thở thật sâu liền buông tay cô ra. anh cuối cùng vẫn mềm lòng, mặc dù trong lòng rất gấp nhưng cô lại chưa tiếp thu được, chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của cô, thấp giọng nói: “Em phải chậm rãi quen đi, quen anh nắm tay em”.
Hạ Nhiễm ngẩng đầu, trong lòng không ngừng hít khí lạnh. Đáy mắt anh quá mức âm trầm, khiến cô có chút không dám nhìn thẳng. Thu hồi tầm mắt của mình, cô nhìn chằm chằm mũi giày anh.
Giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm, Cố Tần Thần xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ ôm lấy cô, thanh âm rất nhỏ từ đỉnh đầu truyền tới: “anh sẽ chờ em chậm rãi quen với điều đó”.
anh liền buông tay ra.
“Đói không?”
Hạ Nhiễm ra sức gật đầu: “Có”.
“đi thôi”.
Hạ Nhiễm không nghĩ tới Cố Tần Thần lại mang cô đi tới chỗ lần đầu tiên họ cùng ăn cơm, một quán ăn gia đình bên đường. Thấy bọn họ ăn mặc lịch sự, ông chủ rất nhiệt tình mời hai người đi vào.
Hạ Nhiễm tìm một chỗ ngồi xuống, liền cầm thực đơn hỏi Cố Tần Thần: “Lần này là anh mời khách sao?”
Sắc mặt Cố Tần Thần không đỗi, đặc biệt tao nhã nhấp ngụm trà, kiêu ngạo nói: “Tùy tiện, anh mời khách”.
Câu này sao nghe quen vậy. Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần đang uống nước, thấy khóe môi anh khẽ cong, lập tực nghĩ tới đây chính là bộ dạng lúc cô mời anh lần trước. Gương mặt nhỏ đỏ lên, cố gắng che dấu vẻ lúng túng bằng cách chăm chú nhìn thực đơn. CHốc lát, cô lại ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Vậy gọi hai phần mì thịt bò”.
Hàng mi anh nhíu lại, để cốc trà xuống, hỏi lại lần nữa: “Hai phần?”
“Phải”, Hạ Nhiễm trịnh trọng gật đầu, cái này là bồi thường cho việc lần trước cô phải nhìn anh ăn không ăn được. Cho nên, đêm nay, cho dù nuốt không trôi, cô cũng phải ăn hai chén. Nghĩ nghĩ, cô so với Cố Tần Thần một lúc ăn ba tô lớn, có lương tâm hơn nhiều rồi.
Cố Tần Thần nhếch môi cười, nụ cười rất thư thái, giọng nói còn tăng thêm độ mạnh: “Được”.
Bữa cơm tối này, Hạ Nhiễm ăn xong một chén mì thịt bò lớn liền không ăn được nhìn, nhìn chén mì thịt bò còn bốc khói trước mặt cô không khỏi nuốt nước miếng, Cố Tần Thần đang ngồi đối diện chậm rãi lau miệng, vừa lau vừa vui vẻ nhìn cô.
anh hỏi: “không ăn sao?”
“Ừ”. Hạ Nhiễm chọc đũa vào tô mì thịt bò lớn, thần sắc đều tối thui. Chậm chạp cả nửa ngày, Cố Tần Thần liền rời đi trả tiền, mắt Hạ Nhiễm lóe sáng, liền đổi tô mì tới đối diện.
Lúc Cố Tần Thần về chỗ, liền nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhiễm lấp lánh, còn trước chỗ ngồi của anh lại có thêm một tô mì thịt bò, mỗi người một chén. Cố Tần Thần đang đứng thấy thế liền phì cười. anh lắc đầu hỏi: “Sao vậy, ăn không vô?”
“anh ăn giúp em”.
Cố Tần Thần cũng không trả lời cô, chỉ an tĩnh ngồi trên ghế của mình, dưới đôi mắt chăm chú của Hạ Nhiễm, anh cầm đũa khuấy bát mì, bắt đầu nghiêm túc ăn.
“Ăn ngon không?” Hạ Nhiễm chống tay lên bàn, chống cằm nhìn anh, một bàn tay khác gõ gõ lên mặt bàn.
anh lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng truyền tới: “Ăn không ngon”.
cô nhìn trên chóp mũi anh lấm tấm mồ hôi, ăn từng miếng, từng miếng mì một, bộ dáng ăn rất tao nhã, lại có chút khó khăn khi nuốt xuống. “Này là nhà hàng anh chọn đó, hơn nữa, lần đó không phải anh ăn tới ba chén lớn sao. Cố Tần Thần, anh ăn chết luôn cho em”.
Lúc Cố Tần Thần nghe cô nói thế, đã nuốt xong miếng mì cuối cùng, dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt, chậm rãi nói: “Đó là anh không đúng. Cho nên lần này mới trả lại em”.
Lúc đó anh quả thật có chút quá phận, rõ ràng biết trên người cô không có bao nhiêu tiền, lại vẫn không kiềm chế được muốn lại gần rồi trêu cợt cô. Lúc đó, anh cũng chỉ là viện cớ để cô dọn về sống chung, vốn dĩ là anh sẽ trả tiền, nhưng lại bị vẻ khí khái đáng yên trên mặt cô trêu đùa, liền để cô trả tiền mời khách.
anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh cô mượn tiền của Tiêu Sơn ngày hôm sau. Buổi sớm hôm đó, bọn họ chạm mặt trước thang máy, cô lại lựa chọn bỏ qua anh mà chỉ nghĩ đi tìm Tiêu Sơn.
Cho nên, mãi tới khi thang máy đóng lại, anh vẫn chờ cô nói với anh một câu/
Cuối cùng, cái gì cô cũng không nói.
nói thật, quán ăn này không quý cũng không phải nấu ăn rất ngon. Nhưng anh vẫn đang canh cánh trong lòng, bây giờ chỉ muốn mang cô lại chỗ này lần nữa.
anh nắm tay cô, hai người đi ra khỏi tiệm, đi được mấy bước lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn côđang đi phía sau, đứng đắn nói: “Về sau, chúng ta không tới nữa”.
“Tại sao?”
Hạ Nhiễm nhìn theo anh về phía sau, chỉ thấy đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: “thật khó ăn”.
Biểu tình trên mặt anh vô cùng nghiêm túc, Hạ Nhiễm cười cười, đồng ý: “Được”.
cô hỏi: “Hôm đó anh gọi hai chén mì thịt bò về, có phải cho chú và di Trương ăn không?”
“Ừ, bọn họ nói rất ngon…”
Hạ Nhiễm cười giòn: “Bọn họ thật tốt bụng”.
“Phải”. Cố Tần Thần nắm tay cô, cả hai cùng bước về trước, từng bước từng bước, không nhanh không chậm đi dưới ánh đèn, bóng người dần dần biến mất trong ánh sáng thành thị.