hải chăng yêu là một việc quá khó khăn, Đến mức chẳng cảm nhận được đau đớn
—---------- 《 Hoa Hồng Đỏ》Trần Dịch Tấn
Sau hôm hẹn hò với Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm ngoài ý muốn nhận được điện
thoại của Giản Ngôn. Sáng sớm, cô còn đang nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê nhìn trần nhà, tay cầm điện thoại cũng chẳng có chút sức, khi nghe
thấy âm thanh của người ở đầu dây bên kia liền lập tức tỉnh như sáo.
Giản Ngôn nói: “Hạ Nhiễm đúng không? Cô khỏe không, tôi là Giản Ngôn,
hôm nay cô có thời gian rảnh không? Tôi có vài chuyện muốn nói với cô”.
Giọng nói của cô ta rất dễ nghe, cách điện thoại chậm rãi truyền tới tai Hạ Nhiễm, thanh thanh đạm đạm giống như sương sớm dính trên hoa sơn
trà, khiến người khác thư thái.
Hạ Nhiễm không biết làm sao cô ta có được số điện thoại của mình, cô
muốn từ chối, nhưng nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Giản Ngôn, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu nói: “Được”.
Đầu dây bên kia hẳn là không nghĩ tới Hạ Nhiễm sẽ sảng khoái đồng ý như
vậy, giọng Giản Ngôn bỗng nhiên im bặt, lát sau lại nói thêm: “Không mất bao lâu đâu, vậy hẹn lúc ăn trưa đi. Tôi ở dưới sảnh Mạc Sâm chờ cô.
Thuận tiện cùng dùng bữa trưa có được không?”
“Được”.
Nói chuyện xong rồi, Hạ Nhiễm thoáng nhìn qua số lạ hoắc trên điện
thoại, lại tùy tay ném qua một bên, đứng dậy kéo rèm cho kín, lại bò ra
giường, thế nhưng lại không buồn ngủ nữa.
Cô rất tò mò, Giản Ngôn rốt cuộc muốn nói gì? Cô vẫn nhớ vẻ mặt mờ mịt
của cô ta lúc nghe được mấy lời Cố Tần Thần nói. Trong mắt cô ta lúc đó
có chút mờ mịt, lại có bi thương và kinh ngạc.
Giản Ngôn thích Cố Tần Thần, tình cảm này so với cô tưởng tượng có vẻ
nhiều hơn. Nhưng cứ nghĩ tới bạn trai mình ngồi cùng một chỗ với cô gái
thầm thích anh ấy, Hạ Nhiễm đột nhiên hiểu rõ cảm nhận của Cố Tần Thần
khi gặp Lý Vĩ.
Hạ Nhiễm càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát đứng dậy, đánh răng rửa mặt thay đồ rồi ra khỏi nhà, đi làm.
Lần gặp mặt này không nghiêm túc như Hạ Nhiễm vẫn nghĩ, ngược lại mang
cho cô cảm giác nhẹ nhàng. Giản Ngôn chọn một nhà hàng Tây thanh nhã,
quanh phòng ăn còn luẩn quẩn tiếng dương cầm. Hai người gọi đồ ăn và
thức uống xong liền ngồi an tĩnh.
Trên tay trái của Hạ Nhiễm chỉ có mỗi một chiếc nhẫn, cô thường không
đeo trang sức, bởi vậy thường xuyên đùa nghịch chiếc nhẫn trên tay. Tháo ra, lại đeo vào.
Tới tới lui lui chỉ vài động tác như vậy nhưng Hạ Nhiễm cũng không ngại phiền toái mà làm đi làm lại n lần.
Động tác của Hạ Nhiễm luôn nằm trong mắt Giản Ngôn. Chiếc nhẫn tinh xảo
này, cô ta không chỉ thấy một lần. Có một lần thậm chí còn được cầm nó
trong tay, chỉ là bị Cố Tần Thần bắt gặp, sau đó cô ta không còn được
nhìn thấy nó nữa.
Giản Ngôn cầm tách café vẫn đang nóng hổi, nhấp một ngụm, lại tao nhã để lên bàn, lúc này mới mở miệng hỏi: “Tôi với Cố Tần Thần quen biết bao
lâu rồi nhỉ? Tôi cũng đã quên mất rồi”.
Lời nói này khiến Hạ Nhiễm không nắm được câu chuyện, cũng không biết nên nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Lúc lên đại học, Cố Tần Thần là học trưởng của chúng tôi. Anh ấy rất ưu tú, người ưu tú đi chỗ nào cũng dễ trở thành tiêu điểm”. Giản Ngôn bình tĩnh nói, không giống như đang nhớ lại, mà giống như đang nói chuyện
xưa, chuyện xưa chỉ thuộc về cô ta.
Lúc Giản Ngôn mới gặp Cố Tần Thần, hai người bọn họ cũng chỉ là sinh viên năm nhất, vừa mới vào đại học, thích nhất là văn học. Lần đầu tiên cô ta vào thư viện, liền biết bản thân sẽ yêu nơi đó.
Khi các bạn xung quanh bắt đầu nói chuyện yêu đương, thích các hoạt động tập thể, cô ta vẫn chỉ yên tĩnh trong thư viện đọc sách, đọc sách lại
đọc sách hết một năm.
Lúc Cố Tần Thần ngồi xuống bên cạnh cô ta, trong tay cô ta đang cầm quyền “Cuốn theo chiều gió” của nữ tác giả người Mỹ - Margaret Mitchell. Cảm giác được có người
ngồi bên cạnh, cô ta nhìn sang, chỉ thấy anh cúi đầu, mở quyển “The Wealth of Nations” (1) trong tay, tay phải cầm một cái bút bi màu đen, nghiêm chỉnh làm bài.
(1)The
Wealth of Nations: tựa tiếng Việt: Tìm hiểu về bản chất và nguồn gốc của cải của các quốc gia (Gọi tắt là: Của cải quốc gia, của cải hay quốc
phú luận). Tác giả: Adam Smith.
Nội dung chính của cuốn sách nói về: nguồn gốc và công dụng của tiền tệ, giá cả các loại hàng hóa, tiền công lao động, lợi nhuận, địa tô; trình
bày, phân tích và phê bình sự phát triển kinh tế của Châu Âu từ khi đế
quốc La Mã sụp đổ; phác họa bốn giai đoạn chính của cách tổ chức xã hội
từ thời nguyên thủy với những người thợ săn thô sơ cho tới thời kỳ phụ
thuộc lẫn nhau về thương mại…
Mái tóc đen nhạt màu trở nên nổi bật dưới ánh sáng rực rỡ, hàng mi dài vểnh lên, sóng mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ. Bây giờ Giản Ngôn nhớ lại lúc đó, vẫn cảm thấy đó là cuộc gặp gỡ đẹp nhất trong đời cô ta.
Quả thật là vậy, cho tới mãi sau này, cô ta cũng không gặp được ai khiến bản thân rung động như vậy.
Có một vài việc thật giống như đã sớm được thượng đế an bài, ví dụ như
Giản Ngôn gặp được Cố Tần Thần. Giống như bóng dáng anh khắc sâu trong
tâm trí, cô ta có thể dễ dàng tìm thấy anh trong biển người. Đến lúc
này, cô ta mới nhận ra bản thân mê luyến Cố Tần Thần thế nào, mà anh lại ưu tú như thế nào. Cho dù học tập hay là quan hệ xã giao, bên cạnh anh
giường như không thiếu cái gì.
Mỗi lần cô ta ôm sách vào lòng, lại ngẫu nhiên nhìn thấy anh ngồi bên
cạnh, khóe mắt kín đáo quan sát nhất cử nhất động của anh. Cố Tần Thần
như thường ngày vẫn ngồi chỗ đó, còn cô ta ngồi phía đối diện anh. Chỉ
chốc lát sau, anh làm được nửa bài, điện thoại trên bàn đột nhiên rung
lên. Lúc cô ta liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, có một cái tên lóe sáng, khiến cô ta có chút giật mình
Giản Ngôn thấy anh cầm điện thoại, trong mắt có chút ôn nhu, cô ta nghĩ, người được ghi chú “RIB” này, nhất định là một người rất quan trọng.
Trong Kinh Thánh có nói, Chúa sáng thế thấy nam nhân quá mức tịch mịch,
nhân lúc hắn ngủ say liền lấy một cái xương sườn ra khỏi người hắn, tạo
ra nữ nhân. Mỗi người đàn ông đều đang đi tìm cây xương sườn của bản
thân, tìm được rồi lồng ngực sẽ không đau nữa.
RIB, xương sườn.
Trong tâm Giản Ngôn khẽ nhói, rất đau.
Cố Tần Thần ra ngoài nghe điện thoại, Giản Ngôn quan sát bốn phía một
lát, ngón tay di nhẹ lên sổ ghi chép, mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt
cô ta là cái tên mạnh mẽ của anh – Cố Tần Thần.
Giản Ngôn không phủ nhận cô ta có nhớ nhung với Cố Tần Thần, cả thời kỳ đại học, anh vẫn là giấc mơ mà cô ta theo đuổi.
Lúc tốt nghiệp đại học, Cố Tần Thần không chọn đào tạo chuyên sâu, mà
dốc sức phấn đấu trên thương trường ăn thịt người nuốt luôn xương này.
Cô ta lựa chọn theo bước chân anh, cùng anh phấn đấu nỗ lực, cùng anh kề vai chiến đấu.
Trong tiệc rượu cuối năm của công ty, toàn công ty từ trên xuống dưới
mấy ngàn nhân viên đều vui vẻ mười rượu lẫn nhau, Giản Ngôn mặc váy dài
màu đen, đứng bên cạnh Cố Tần Thần, trông thật xứng đôi, có người còn ồn ào nói bọn họ chính là một đôi Kim đồng ngọc nữ. Đêm đó cô ta uống
không ít, nhưng cũng không say, lại cẩn thận đánh giá Cố Tần Thần, thấy
anh không có biểu hiện gì khác.
Giản Ngôn cảm thấy việc làm dũng cảm nhất đời cô ta, chính là tỏ tình với Cố Tần Thần.
Đêm đó Cố Tần Thần đưa cô ta về nhà, Giản Ngôn giả vở say, tùy ý anh đỡ
mình. Lúc cô ta vào cửa, liền nắm tay áo anh không buông, Cố Tần Thần
cúi đầu nhìn cô ta, thanh âm trong suốt mềm mại thâm nhập vào lòng cô
ta,tạo nên ngàn cơn sóng.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Giản Ngôn choàng tay lên cổ Cố Tần Thần, kéo anh lại gần mình, dâng lên
nụ hôn đầu, cô ta nói: “Chúng ta ở chung một chỗ được không?”
Cố Tần Thần giật mình, ngu ngơ vài giây, “Giản Ngôn”, sau đó liền đẩy tay cô ta ra: “Cô say quá rồi”.
“Em không say”, Giản Ngôn thở gấp “Em yêu anh, em cũng không biết yêu
anh từ lúc nào, anh lại không có bạn gái, em không có bạn trai, vì sao
chúng ta không thể ở chung một chỗ?”
Cố Tần Thần dựa người vào tường, chăm chú nhìn đôi mắt như có sương mù
bao phủ của Giản Ngôn, đôi mắt đen láy của anh trông rất sạch sẽ, lại
không có chút tình cảm nào. Dưới cái nhìn thâm tình khẩn thiết của cô
ta, Cố Tần Thần không chút lưu luyến xoay người rời đi. Cô ta còn nhớ
mang máng, lúc đó anh có nói: “Cô là một cộng sự tốt”.
Cộng sự, không hơn. Nếu không phải lúc còn học đại học cô ta nhìn thấy
cái tên sáng lên trên màn hình điện thoại của anh, Giản Ngôn còn cho
rằng Cố Tần Thần là người không biết yêu là gì.
Cứ thế, anh có thể tiếp tục sắm vai người trong lòng của cô ta.
Chỉ là, cô ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày Cố Tần Thần đột nhiên rời
khỏi Vạn Hào, một mình lưu lạc ở thành phố C tự gầy dựng sự nghiệp. Cô
ta gom hết dũng khí tới trước mặt anh, nói với anh, cô ta có thể gia
nhập công ty không?
Lúc đó Cố Tần Thần cười sáng lạn, hỏi cô ta có chắc không? Giản Ngôn
dùng sức gật đầu, Cố Tần Thần lại nói cô ta không thích hợp.
Cho tới bây giờ Giản Ngôn đều không rõ, tại sao cô ta lại không thích
hợp. Cố Tần Thần không cho cô ta bất kỳ lý do từ chối nào, lần nào cô ta hỏi đều bị anh hờ hững bỏ qua. Việc Cố Tần Thần làm, trước giờ đều
không có nói nguyên nhân, chỉ là quyết định của anh. Anh quyết định, anh làm việc, đều nói lên thái độ của anh.
Giữa bọn họ có rất nhiều chuyện, không thể nói hết trong một hai câu,
đương nhiên những chuyện đó, cô ta cũng không định nói với cô gái trước
mắt này. Hạ Nhiễm và Giản Ngôn là hai người có tính cách bất đồng, Giản
Ngôn cũng từng có sự tươi trẻ hồn nhiên của Hạ Nhiễm, đáng tiếc, nó đi
rồi không trở về được.
Nghĩ ngợi một lát, Giản Ngôn xoa trán mình, khóe môi cong lên một nụ
cười mỉm, cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Nhiễm, lúc nhìn thấy ánh mắt sáng
trong mang theo chút vui mừng của người đối diện, tay Giản Ngôn nắm ly
thủy tinh càng chặt hơn, Hạ Nhiễm tán thành nói: “Ừ, người như Cố Tần
Thần, đi tới đâu cũng đều khiến người khác chú ý”.
Lời nói của Hạ Nhiễm khiến Giản Ngôn ngốc một lát, cô ta hỏi lại: “Anh
ấy ưu tú như vậy, cô ở bên cạnh không cảm thấy áp lực sao?”
“Áp lực?”
“Đúng, cô không cảm thấy bản thân không xứng với anh ấy sao? Không phải
tôi nói cô không tốt, chỉ là, anh ấy rất ưu tú”. Tay Giản Ngôn nắm chặt
ly nước vẫn bị Hạ Nhiễm nhìn thấy, đôi tay trắng ngần không hề nhúc
nhích.
Hạ Nhiễm lắc đầu tỏ vẻ không để ý lời Giản Ngôn nói, ngược lại còn thấu hiểu sự việc: “Đúng vậy, anh ấy rất tốt”.
Giọng nói Hạ Nhiễm rất nhẹ, rất nhẹ, giống như tiếng nói lẫn với tiếng
cười khẽ: “Có điều, chúng tôi quen nhau từ lúc còn nhỏ, mà lúc đó anh ấy đã rất ưu tú rồi”.
“Cô không biết nhỉ, Cố Tần Thần là người rất tự đại, việc gì cũng muốn
mình đứng nhất, thích được người khác khen mình tốt, nếu cô dám phê bình anh ấy, anh ấy sẽ nói một đống đạo lý lớn để thuyết phục cô thay đổi
quan điểm. Đúng rồi, chính là loại ngữ khí không nhanh không chậm ấy”.
Lúc nói tới đây, Hạ Nhiễm không kìm lòng được nghĩ tới gương mặt tuấn tú biến đen của Cố Tần Thần, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng: “Anh ấy thường nói tôi ngốc, tự lập ra kế hoạch tốt lắm, rồi tại vì tôi kháng
nghị mà buông tha chủ trương của mình. Rất kỳ lạ, có lẽ bởi vì tôi rất
ghét việc anh ấy suốt ngày quản tôi, cho nên tất cả những việc làm tốt
của anh ấy đều bị tôi tự động loại bỏ”.
Lúc này Hạ Nhiễm mới nhận ra được trước kia cô ghét Cố Tần Thần nhiều
thế nào, chỉ cần việc có dính tới anh cô đều lựa chọn tránh đi. Lâu dần
lại thành thói quen tự nhiên, cho nên cho dù cô đã thành bạn gái anh vẫn không có chút giác ngộ nào.
Khó trách, Lâm Khả thường oán hận cô ở trong phúc mà không biết có phúc.
Khó trách, đồng nghiệp trên dưới công ty lúc nào nhìn cô cũng có ánh mắt hâm mộ, giống như cô có vận cứt chó vậy.
Giản Ngôn cố gắng giữ cho tâm tình mình bình thản không sợ hãi, lại thấy vẻ mặt dạt dào hạnh phúc của Hạ Nhiễm thì liền thất bại. Cô ta rõ ràng
việc bản thân yêu Cố Tần Thần, lại thường xuyên ghen tị với anh. Ghen tị anh quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến cô ta thường cảm thấy tự ti. Loại tự ti này khiến cô ta đứng trước mặt anh vẫn thường cảm thấy mình thua kém một bậc.
Giữa bọn họ, chung quy có quá nhiều sai lầm.
Giản Ngôn hắng giọng, tuy vậy trong giọng nói vẫn mang âm mũi khá nặng:
“Tôi vẫn cho rằng tôi không thua cô, chỉ là thời gian không thích hợp”.
Giản ngôn cho rằng, nếu cô ta găp Cố Tần Thần sớm hơn, có lẽ người anh
yêu là cô ta. Bây giờ lại phát hiện ra, trong mắt anh, cô ta chỉ đơn
giản là cộng sự tốt.
Hạ Nhiễm nâng mắt nhìn cô gái trước mặt, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, nụ
cười tươi trên mặt lại mang theo chút cay đắng: “Thật ra cô rất tốt, tốt hơn tôi nhiều lắm. So ra cô càng xứng đôi với Cố Tần Thần hơn, có điều
ánh mắt anh ấy không tốt”.
Mấy lời này thật sự là tâm huyết của Hạ Nhiễm, cô bình tĩnh mà suy sét,
Giản Ngôn thật sự hợp với Cố Tần Thần hơn cô. Cho dù là bề ngoài hay là
bên trong cũng vậy, cô ấy thật sự thích hợp đứng bên cạnh anh, chỉ điểm
này liền thấy ánh mắt Cố Tần Thần chẳng tốt chút nào. Mặc dù, người anh
nhìn trúng là cô.
“Tình yêu không phải cứ thích hợp thì sẽ tốt”. Giản Ngôn thu lại nụ cười trên mặt, bình đạm nhìn Hạ Nhiễm, tiếp tục nói: “Cuối cùng tôi cũng
không phải xương sườn của anh ấy”.
Giản Ngôn nhìn sau lưng Hạ Nhiễm, người đàn ông các cô đang nói tới đang đi lại gần. Từ khoảng cách rât xa cô ta cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ
vội vã của anh, ngay cả bước chân cũng có chút hoảng loạn.
Giản Ngôn không khỏi nghĩ lại, đây vẫn là Cố Tần Thần lúc nào cũng trầm
ổn bình tĩnh trong ký ức của cô ta sao? Đây là nam nhân cô ta vẫn luôn
ngưỡng mộ không tài nào với tới sao?
Hóa ra, xưa nay anh vẫn bình thường như vậy, cũng biết yêu.
Hạ Nhiễm nghe vậy vội quay đầu nhìn lại, Cố Tần Thần đã bước nhanh tới
chỗ họ. Cô vô thức đứng dậy tới gần anh, sóng mắt anh trong suốt, khóe
miệng cong lên thành hình trăng khuyết hoàn mỹ, ấm áp nhìn cô.