Nam và nữ giống như hai hành tinh khác nhau, từ suy nghĩ tới cách hành động cũng khác nhau. Tuy vậy vẫn
có một điểm ngoại lệ, giống như đói bụng liền đi kiếm đồ ăn, giữa nam và nữ có chút chuyện luôn không cần người khác phải dạy bảo.
Trời đất như xoay chuyển, cả người Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần ôm lên giường lớn, khiến cô ngoan ngoãn nằm trên chăn đệm mềm mại. Ánh trời chiều
nhuộm bầu trời xanh thẫm thành màu xám, Cố Tần Thần không nghĩ đem cô ăn sạch một lần, anh kiên nhẫn kỳ lạ mà chống tay bên cạnh cô, vây cô nằm
giữa anh và chăn đệm.
Hạ Nhiễm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, thể xác và tinh thần Hạ Nhiễm đều chưa hoàn toàn tỉnh lại, đầu óc trống rỗng không rõ ràng được bản thân
đang ở đâu. Đối với việc chính mình và Cố Tần Thần làm sao từ cửa sổ sát đất lên tới giường, cô càng không cách nào nhớ được. Hạ Nhiễm chớp mắt
nhìn Cố Tần Thần trước mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm của anh. Cố
Tần Thần chậm rãi vuốt ve tóc cô, đem tóc cô vén lại sau gò má, ngón tay thon dài vô tình hữu ý day nhẹ, chạm vào lỗ tai hồng nhuận.
“Em sợ sao?”
Cố Tần Thần giống như đang cầm gậy phép, đầu ngón tay anh di chuyển qua
chỗ nào liền khiến cô cảm thấy chỗ đó mát lạnh, khiến tâm tình đang mẫn
cảm của Hạ Nhiễm sinh ra phản ứng kỳ lạ.
Cô rất sợ, sợ bọn họ tiến triển quá nhanh, nhanh tới nỗi khiến cô khó
tiếp thu được. Cô muốn mở miệng nói, rồi lại quên mất cách phát âm.
Trên giường lớn màu trắng, mắt Hạ Nhiễm lấp lánh, hô hấp căng thẳng như
muốn đợi anh làm bước kế tiếp. Một bộ phận nào đó đang gào thét, không
muốn Cố Tần Thần kiềm chế ý muốn “phạm tội” của bản thân, ý thức bị phá
hủy triệt để.
“Cố Tần Thần…” Hạ Nhiễm bỗng nhiên gọi tên anh, không có lý do gì cả.
Anh muốn trả lời cô, song sâu trong đáy mắt vẫn lưu luyến trên xương
quai xanh trắng nõn, ngay cả ngón tay thon dài cũng không biết đã yên
lặng vuốt ve cần cổ cô từ lúc nào. Cổ cô nhỏ nhắn, chỉ cần anh hơi dùng
lực liền có thể nắm chặt, Bỏ không được, mê luyến, thương tiếc, tất cả
tình ý đều trên đầu ngón tay đang vuốt ve của anh.
Trong khoảnh khắc, anh dùng âm mũi ừ một tiếng. Sau đó, cúi đầu hôn lên
vành tai cô, hôn một đường tới hõm vai. Cố Tần Thần hôn đến chỗ nào thì
lưu lại dấu ô mai đỏ ở đó, hiện lên vô cùng rõ ràng trên da thịt trắng
nõn của cô.
“Cố…” Hạ Nhiễm mở miệng thở dốc, Cố Tần Thần nhân cơ hội hôn môi cô, tay anh đã lần nữa thăm dò vào trong quần áo cô. Cảm xúc quen thuộc, tinh
tế vẽ trên bộ ngực mềm mại khiến Hạ Nhiễm run rẩy.
Anh duỗi tay che lấy mắt cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng kế sát hàng lông mi dài. Anh nghiêng người, đem cả người áp lên người cô, dùng khuỷu tay
chống đỡ nửa người trên, nửa người dưới lại cùng cô kề cận, không có
chút khe hở nào. Thân thể nữ tính mềm mại nằm dưới người anh, tính dục
trong cơ thể không ngừng gào thét. So với bất kỳ lúc nào, anh đều khát
vọng được dung hợp với cô. Chiếm hữu, đoạt lấy, dục vọng chiếm hữu không ngừng chạy trong máu anh.
Cố Tần Thần cởi bỏ dây lưng, thuận thế duỗi tay tách hai chân cô ra, anh híp mắt nhìn, Hạ Nhiễm nằm trong ngực anh, hai mắt khép hờ, hô hấp
nhấp nhô. Bàn tay to không khống chế được lý trí tìm kiếm dưới hạ thân
cô, Hạ Nhiễm bị anh dẫn dắt căn bản không có năng lực phản kháng, thân
thể vô thức bị anh đụng chạm tới chỗ bí mật, đột nhiên chấn động.
Hạ Nhiễm run rẩy mãnh liệt, lý trí còn sót lại của Cố Tần Thần bắt đầu
đấu tranh với dục vọng. Bàn tay to đang trùm lên mắt cô cảm thấy có chút ướt át, anh cảm nhận được hạt nước nhỏ ngưng tụ trên hàng mi dày của
cô.
Giờ khắc này, Cố Tần Thần đột nhiên tỉnh táo, anh sao có thể làm cô tổn thương.
Cố Tần Thần ngừng lại hành động, tay anh trên thân thể cô vẫn không thu lại, lần nữa chống tay đỡ thân mình bên cạnh người cô.
“Em yêu anh sao?”
Một tay Cố Tần Thần giữ mặt cô, gặm cằm cô, trong đôi mắt sắc bén là
thâm tình không tiêu tán được: “NÓi với anh, em yêu anh không?”
Giọng nói này, trầm khàn lại mang đầy tình tự. hơi thở của anh thổi qua
tai cô, hạ thân mạnh mẽ của anh còn đỉnh giữa hai chân mềm mại của cô,
còn có đôi mắt mê ly chăm chú nhìn cô, hai tay Hạ Nhiễm nắm chặt chăn
đệm dưới thân, hô hâp cũng trở nên dè dặt cẩn thận.
“Ừm…” Hạ Nhiễm hít một hơi, tay Cố Tần Thần không an phận đè giữ chỗ mẫn cảm của cô, độ ấm thân thể dưới ngón tay anh đột nhiên dâng cao, thân
thể lần đầu tiên có chút khó chịu, Hạ Nhiễm vặn vẹo muốn thoát khỏi
người anh, hành động của cô lại khiến tính dục của anh tăng vọt.
Cố Tần Thần vậy nhưng lại chấp nhất vấn đề này: “Yêu anh sao?”
“Em, em không biết…” Hạ Nhiễm rõ ràng cảm nhận được độ ấm và độ cứng của người bên cạnh, toàn thân cô cứng đờ.
Hạ Nhiễm ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng anh, lấy một loại
phương thức khác an ủi tâm hồn bất an của anh: “Có điều, em thích anh,
Cố Tần Thần”.
Quan niệm về số mệnh của cô là vận mệnh không thể sửa đổi. Bởi vì con
người không thể biết trước vận mệnh, mà vận mệnh lại tồn tại những góc
khuất, chỉ là chúng ta không chạm tới được.
Hạ Nhiễm vẫn tin tưởng, có một số thứ gọi là trời đã định. Trước kia cô
vẫn không rõ định mệnh đưa Cố Tần Thần tới bên cạnh cô làm gì, sau đó
anh lại lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh cô, dùng phương thức của anh
khiến cô lưu lại bên cạnh anh.
Cô chán ghét anh bá đạo, nhỏ mọn, còn có chút ngạo khí. Cùng anh chung
sống mấy ngày, lại thấy anh lạnh lùng với tất cả, chỉ ấm áp với mỗi mình cô.
Hạ Nhiễm bắt đầu thích Cố Tần Thần, thích anh dùng giọng điệu bá đạo lại có chút vô lực nhẫn nại nói chuyện với cô, thích anh mỗi khi làm việc
gì đều có mục tiêu theo đuổi của bản thân.
Tay Cố Tần Thần giữ lấy tay cô dừng lại, không có biểu tình gì chuyển
người ngã qua bên cạnh, hơi thở gấp gáp. Trong nháy mắt, Hạ Nhiễm cảm
thấy cả người nhẹ hẫng, tầm mắt bị khóa chặt. HÔ hấp Cố Tần Thần dần dần bình thường, Hạ Nhiễm cảm thấy kính ngạc với sự nhẫn nại của anh, chẳng lẽ cô nói gì sai sao?
“Nhất định là kiếp trước anh thiếu nợ em”.
Thanh âm nam nhân âm u quanh quẩn trong phòng, Hạ Nhiễm nhìn đầu Cố Tần
Thần toàn mồ hôi, vai anh dựa vào đầu giường, nhắm mắt, thở hổn hển. Một tay anh chống người, một tay với vào hạ thân đã cởi bỏ lớp vải ngoài,
động tác trên tay anh nhanh chóng, mỗi một lần động đều giống như cực kỳ đau khổ.
Hạ Nhiễm nhìn nhìn, trong chớp mắt mặt cô liền đỏ ửng, trong lòng không hiểu sao lại có chút hổ thẹn.
“Anh khó chịu sao?” Trên người Cố Tần Thần đầy mồ hôi, sau khi anh làm
xong một loạt động tác, Hạ Nhiễm thấy anh không nhanh không chậm mặt
quần vào, Hạ Nhiễm căn bản không để ý cô đã xem hết toàn bộ quá trình Cố Tần Thần tự giải quyết rồi.
Ánh mắt Hạ Nhiễm không né tránh, cũng vừa lúc bị Cố Tần Thần đang chuẩn
bị đi vào phòng tắm bắt được, anh khí định thần nhàn rút lấy một tờ giấy trong hộp lau tay, thanh âm mang chút lười nhác nói: “Ừ, sau này có em
rồi”.
Sau này…
Anh nói xong, để lại Hạ Nhiễm đang sững sờ, một mình xoay người đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Trời xế chiều, một mình Cố Tần Thần ngây ngốc rất lâu trong nhà tắm,
tiếng nước vẫn không ngừng vang lên. Tuy rằng anh mới xử lý xong, thời
tiết như vậy vẫn có thể kiên trì tắm nước lạnh nửa giờ, Cố Tần Thần cũng tự thấy phục bản thân.
Tiêu Sơn đã từng không chỉ một lần đưa qua vài cô gái, anh đều từ chối.
Ngay cả người chính trực như Hồ An cũng giống Tiêu Sơn hỏi anh giải
quyết nhu cầu thế nào.
KHÔNG phải anh không thử qua, nhưng vẻ phong trần của mấy cô gái này luôn khiến anh không có chút ham muốn nào.
Lúc anh và cô tóc mai chạm nhau, khô nóng trong lòng quét qua toàn thân, khiến anh càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, cho dù nước lạnh
buốt trong vòi hoa sen trên đỉnh đầu không ngừng tuôn ra cũng không thấy anh khá hơn được.
Cố Tần Thần tự nhận khả năng khống chế bản thân không kém, nhưng lại
nhiều lần không thể nhẫn nại được trước mặt Hạ Nhiễm. Lúc sữa tắm trong
tay quẹt qua cơ bụng, đầu óc anh lại nghĩ tới thân thể mềm mại của cô,
anh giữ cô trước cửa sổ sát đất, tỉ mỉ hôn lên mặt cô, da thịt trắng nõn của cô lõa lồ dưới thân anh.
Kích tình giữa nam nữ, có thể là sung sướng nguyên thủy, cũng có thể trở nên thống khổ. Tương lai còn dài, là anh quá mức vội vã. Cái anh muốn,
không chỉ là hai thân thể phù hợp mật khít, mà còn là sự dung hợp giữa
hai tâm hồn.
Bởi vì Cố Tần Thần mãi không ra khỏi nhà tắm, Hạ Nhiễm lại lo lắng đi
quanh trước cửa, nhưng bởi vì Cố Tần Thần mở nước thật lớn, anh không
nghe được âm thanh đó.
Sau đó, lúc cô muốn đóng cửa lại, Cố Tần Thần đã tắt vòi hoa sen, thanh
âm trầm thấp lan tỏa trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có một câu: “Em muốn
tắm cùng không?”
“Anh…” Thật lưu manh…
Hạ Nhiễm ở ngoài cửa bị anh nói một câu như vậy không biết đáp sao, lúc
này cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, người ở bên trong cũng đi ra, Cố Tần Thần
hờ hững, thân thể gầy gò nhìn một cái liền không sót tứ gì. Bọt nước
thuận theo gương mặt anh chảy xuống, Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn cánh tay
xích lõa của Cố Tần Thần, trên người anh chỉ có khăn tắm vây bên hông.
Tóc trên trán anh chỉ còn bọt nước dầm dề, nhìn vào có mấy phần biếng
nhác. Đặc biệt là nửa người trên để trần của anh, còn vương chút nước.
Mọi người thường nói, lúc nam nhân gợi cảm nhất, theo thứ tự chính là lúc chăm chỉ làm việc và mới tắm xong.
ở phương diện thứ nhất, khi Hạ Nhiễm làm phiên dịch cho Cố Tần Thần cũng đã thấy qua. KHÔNG thể không nói, lúc Cố Tần Thần chăm chỉ làm việc
chính là một người mười phần kiên định. Những lúc như vậy, cô lại nghĩ
tới vế sau, sau đó lại tưởng tượng ra bộ dáng anh sau khi tắm xong có
phải cũng khiến người khác không dời mắt được không.
Lúc Cố Tần Thần một thân ướt dầm dề từ trong phòng tắm ra, câu nói này quả thật đã được xác minh.
Hạ Nhiễm vô thức nuốt nước miếng, lui về sau máy bước, mắt ẩn ẩn phát
sáng, môi hơi mở ra, cuối cùng chỉ kêu lên được một tiếng “A”.
Cô nhìn thẳng Cố Tần Thần, đôi mắt anh đen láy, lại phát sáng khiến
người khác mê muội, đây là loại dụ hoặc tà ác, giống như có khả năng
xuyên thấu khiến cô ngạt thở, làm Hạ Nhiễm không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Anh từng bước, từng bước lại gần cô, trên người còn tản mát mùi sữa tắm, tóc đang rũ xuống thuận thế nhỏ xuống mấy giọt nước, nước lạnh băng rơi xuống chóp mũi Hạ Nhiễm. CÒn có vài giọt nước thuận theo cần cổ anh
chảy xuống, đi qua hầu kết, rơi vào trong mắt cô.
“Anh là đồ cuồng bại lộ…:” Hơi thở của nam nhân khi cởi sạch y phục còn
nồng đậm hơn lúc anh trần trụi áp lên người cô. Hạ Nhiễm cảm thấy không
tự nhiên, dùng ngón tay chọt chọt lên ngực anh, nhìn anh nhếch nhẹ khóe
môi mỉm cười.
Anh đi vòng qua cô, tới tủ quần áo, vừa đi vừa không quan tâm nói: “Cái này, em cũng nên quen đi”.
Cuộc sống sau này, anh muốn cô quen với việc yêu anh, quen với thói quen của anh, ví như tiếp xúc thân mật, giống như đồng nhất không tách rời