Có người từng nói, thích là một loại cảm giác, chỉ có ba mươi ngày, quá ba mươi ngày còn nhớ tới nghĩ đó, thì đó là yêu.
không cách nào khác, anh yêu cô rồi.
Mấy lời như anh yêu em, anh vẫn giấu ở đáy lòng. không nói ra không có nghĩa là không có, chỉ là anh sợ sau khi nói ra rồi, cô sẽ bị anh dọa sợ.
Tình yêu mạnh như hổ, ngốn sạch không chỉ có cơ thể, mà còn cả tâm trí.
Lúc này, một câu “anh thích em”, nếu thật chỉ có ba mươi ngày, vậy chính là yêu.
***********
Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần nhắm chặt hai mắt, hai hàng mi của anh so ra còn dài và đen hơn cô, ánh mắt cô đảo qua gương mặt đẹp trai của anh, cô hơi mím môi, thậm chí có loại cảm xúc thích thú khó nói thành lời.
Hô hấp nhàn nhạt, hình như anh đã ngủ.
cô khẽ xoay người, lưng cong cong đưa lưng về phía anh, chậm rãi khép mắt lại. Khóe miệng Hạ Nhiễm cong lên, mơ mơ màng màng cùng người đàn ông sau lưng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm đó, hai người ngủ rất ngon, lúc Hạ Nhiễm tỉnh lại thì trời đã tối đen. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng nhỏ nơi đầu giường, ánh đèn dìu dịu không khiến người ta bị chói mắt. cô muốn bỏ chăn mỏng trên người ra, mới giơ tay liền bị người ta nắm lại. cô ngẩng đầu, chẳng biết Cố Tần Thần đã dậy từ lúc nào, đang chống cằm nhìn cô.
anh mặc áo len đan màu xám, vạt áo có chút uốn nếp, buông lỏng tản ra dọc trên thân anh, đôi mắt anh khép hờ, cầm tay cô để trên ngực anh, thay cô kéo chăn ra, lòng bàn tay to lớn lại lần nữa chụp lên bàn tay nhỏ.
Hạ Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn có chút bực bội. cô xoay nửa người đi, đối mặt với anh, tiện thể thu tay lại. cảm giác được Hạ Nhiễm dùng sức, Cố Tần Thần dứt khoát để mặc cô đùa nghịch, anh tưởng rằng cô muốn rút tay ra, lại không nghĩ tới cô chôn mặt trên mu bàn tay anh, cọ qua cọ lại.
“Ngủ ngon không?”
Hầu kết Cố Tần Thần khẽ động, giọng nói trầm thấp nam tính. Có lẽ là vì mới ngủ dậy, giọng anh có chút khàn khàn.
Đầu cô cọ qua cọ lại trên tay anh, một lúc sau Hạ Nhiễm vẫn không nhịn được ngáp một cái, rồi mới gật gật đầu, thấp giọng trả lời: “Ngon”.
Tối qua hôm ngủ rất ngon, cho dù không có ngủ trưa, chỉ cần không mệt mỏi quá cô vẫn có thể giữ tinh thần sảng khoái cả ngày. Vốn cô chỉ muốn nằm với Cố Tần Thần một lát, kết quả còn ngủ ngon hơn anh, khóe mắt liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã bảy giờ tối rồi. Đây là ngủ nguyên một buổi chiều sao?
Lúc Hạ Nhiễm ngáp, lông mày nhíu lại một chỗ, ngay cả khóe mắt cũng có chút nước, nhìn qua thật giống con mèo nhỏ ngủ sao cũng không thấy đủ. Cố Tần Thần nhìn nhìn, đáy lòng khó mà che dấu yêu thích, dùng năm ngón tay niết mặt cô, trầm giọng nói: “Ừ, anh cũng ngủ ngon”.
anh chỉ tỉnh dậy sớm hơn cô hai mươi phút, lúc mới tỉnh dậy liền lập tức mở đèn đầu giường, sau đó là thấy ngay gương mặt yên bình đang ngủ của cô, chút bực tức vì bản thân ngủ quên đã tan thành mây khói. anh cứ vậy chống cằm, điều chỉnh tư thế nhìn cô ngủ khoảng hai mươi phút. không thể không thừa nhận, tư thế ngủ của Hạ Nhiễm thật xấu, trong thời gian ngắn như vậy, anh đã phải giúp cô đắp chăn lại ba lần, bởi vì cô có tướng ngủ chẳng nằm yên được.
Cố Tần Thần nghĩ nghĩ, gương mặt có chút tươi cười nhẹ, dịu dàng như nước. anh không kìm lòng được nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhiễm, môi anh nhất thời bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng mê người của cô.
Đôi mắt hơi nhắm lại, đôi môi hai người trằn trọc, thân mình lại bị người đầy ra. Tay Hạ Nhiễm để trên ngực anh, đôi mắt trong suốt nhìn anh chăm chú, hàng mi cau lại, có chút không vui nói: “đi đánh răng trước đi”.
không sai, giọng điệu của cô còn có chút ghét bỏ nữa.
Hạ Nhiễm vừa nói xong, vẻ mặt vui vẻ của Cố Tần Thần đã cau lại. anh vốn là người trầm ổn bình tĩnh, bây giờ cũng không thể giữ được vẻ đạo mạo đó nữa. Khóe miệng anh cong xuống, sau đó trầm mặc buông người trong ngực ra, không nói tiếng nào đứng dậy đi nhanh vòa phòng tắm. anh để lại bóng lưng rộng lớn, lại khiến người ta khó phát hiện ra bóng lưng đó có chút run rẩy.
anh dừng bước trước cửa nhà tắm, mỗi bước Cố Tần Thần bước đi lại khiến Hạ Nhiễm vui vẻ thêm một phần, anh đứng lại, xoay người lại liếc nhìn cô một cái. Ánh mắt đứng đắn lại mang theo mấy phần cảnh cao, Hạ Nhiễm thu được chỉ thị lập tức né tránh, cô sợ bản thân một giây sau liền không nhịn được mà cười ha hả.
Lúc Hạ Nhiễm ngoái đầu lại nhin, anh đã biến mất sau cánh cửa, chốc sau lại vang lên tiếng nước từ phòng tắm truyền tới.
Hạ Nhiễm ở trên giường cười một mình một lúc, sao đó mới phát hiện điện thoại của cô bị Cố Tần Thần để ở một bên giường. Lúc mới trở về cô liền bị Cố Tần Thần ném liên giường, còn chưa kịp nhớ tới nói, cô lấy điện thoại, nhìn sơ qua liền thấy có mấy tin nhắn chưa đọc, có của Cố Tần Thần, cha mẹ, còn có của La Xuyến.
Điện thoại chưa được sạc đầy pin, nhưng rõ ràng lúc nãy thừa dịp mọi người nói chuyện cô có xem microblog, trong đó có một người theo dõi có tên đặc biệt, nhà tư bản.
Chỉ nhìn tên thôi, Hạ Nhiễm có thể đại khái đoán được thân phận của người này. Quả nhiên, ở trong những bình luận trên microblog của cô, người lên “Là tôi” chính là “Nhà tư bản”.
Mí mắt cô giật giật, mím môi, thật đúng là Cố Tần Thần không biết xấu hổ, ngay cả microblog cũng lấy tên cá tính thế này.
cô nhất thời điểm tay vào xem nhà của anh, chỉ có một bài đăng duy nhất.
“ông trời không cho mình, cho dù mười ngón tay nắm chặt thế nào, cũng sẽ vụt mất; đã là của mình, cho dù thất thủ bao nhiêu lần, đều sẽ có được”.
Chỉ đơn thuần đăng lên, không nói gì thêm, cũng không có bình luận nào.
cô nhìn thời gian, là hôm cô gặp Giản Ngôn.
Hạ Nhiễm có thể tưởng tượng Cố Tần Thần ngồi trong phòng làm việc của mình, lấy điện thoại ra lướt microblog, biểu tình lúc đó thật khó mà hình dung được.
cô bỗng nhiên nhớ tới, Cố Tần Thần có một đôi tay rất đẹp, anh thường cứ thế mà nắm lây tay cô.
Thậm chí, cô còn nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, mười ngón tay đan xen nắm chặt vào nhau, lúc đó anh bị bệnh, tay có chút lạnh, lại bởi vì mồ hôi mà dần trở nên ấm áp.
cô không còn tâm tình chơi điện thoại, liền lấy điện thoại ra sạc điện, thở sâu, sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng, mãi tới khi anh đi ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Tần Thần nhẹ nhàng khoan khoái đi về phía cô gái nhỏ đang ngồi trên giường. tầm mắt quen thuộc chạm vào nhau, Cố Tần Thần còn chưa đứng vững, Hạ Nhiễm đã vội vã từ trên giường nhảy lên.
Cơn xúc động khiến cô lập tức từ trên giường nhảy lên, ngồi chồm hỗm bên mép giường, hai tay treo trên cổ Cố Tần Thần, cả người không chút nào an phận quấn lên người anh.
Đối với hành động bất ngờ này của cô, Cố Tần Thần chỉ thất thần trong chốc lát, rồi phản ứng lại rất nhanh, dùng tay đỡ lấy eo cô, phòng ngừa cô không cẩn thận bị ngã. Vì phối hợp với chiều cao của cô, anh còn cố gắng khom người xuống.
Lúc Hạ Nhiễm đứng dậy, cũng quăng luôn điện thoại ra đằng sau, một tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại đặt trên ngực anh, còn đầu thì chôn trong ngực Cố Tần Thần, dùng sức hít lấy mùi thơm trên người anh, đầu mũi có chút chua xót, lại chậm chạp mỉm cười cảm động nói: “anh đánh răng rồi?”
Trái tim Cố Tần Thần đập bang bang mạnh mẽ, lồng ngực vì hít thở mà nhấp nhô lên xuống. Cố Tần Thần ôm cô, giọng nói có chút không tự nhiên, trầm thấp mà nhục cảm. anh bỏ một tay đang ôm cô ra, nâng gương mặt người trong ngực lên, không có trả lời mà trực tiếp dùng hành động đáp trả. Nụ hôn say đắm, hai đôi môi thân thiết khóa lại.
không phải nụ hôn nhẹ nhàng như nước, cũng không phải mãnh liệt thâm tình, mà là có chút ấm áp, lại có chút giống như xâm chiếm lãnh địa, anh chậm rãi chiếm cứ răng và môi cô, môi miệng quấn quýt truy đuổi lẫn nhau.
Cuối cùng không biết ai là người rời môi trước, Hạ Nhiễm đỏ mặt dán mặt lên ngực anh thở gấp.cô chỉ cảm thấy tâm ý hoảng loạn, trái tim không ngừng đập loạn nhịp, ngay cả tay đang bám lấy người anh cũng có chút mềm nhũn không còn sức lực.
Cố Tần Thần hạ mắt nhìn cô, đôi mắt mê ly lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Hạ Nhiễm, anh hơi cúi đầu, hô hấp hỗn loạn thở trên mi mắt cô.
Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, chỉ tháy anh bình thản cười với cô một chút, nhíu mày nhẹ nhàng nói: ‘Lần sau trước khi hôn môi, nhớ đánh răng trước, hử?”
một câu nhẹ nhàng, lại chậm rãi hử một tiếng, Hạ Nhiễm nhất thời quên luôn chút rung động mới rồi, còn có ngượng ngùng sau nụ hôn kịch liệt ban nãy. Đôi mắt bồ câu trừng to, nhìn chằm chằm vẻ mặt bình thản của Cố Tần Thần, khiến cô hận tới nghiến răng nghiến lợi.
một thời gian rất dài sau đó, Cố Tần Thần trong lòng Hạ Nhiễm là người không hiểu phong tình, một chút cũng không hiểu.
Vậy cho nên, mỗi khi nhóm bạn có bình chọn người nào không biết lãng mạn là gì, Hạ Nhiễm đều yên lặng cho Cố Tần Thần một phiếu. Tuy rằng, lúc nào cũng chỉ có một phiếu.
Tiếp theo đó cả người cô liền bị nhấc lên, cả người treo lên đầu vai Cố Tần Thần, sau đó bị anh mang vào phòng tắm. Dưới ánh màu vàng ấm áp, cái gương sạch sẽ trong phòng tắm đọng hơi nước, vậy mà vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng hai người.
một cao một thấp, một nam một nữ.
Người đàn ông diện mạo tuấn tú này thích ý tự cạo râu, còn cô gái đứng cạnh anh ta, một tay cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt đang lẩm bẩm gì đó, bọt nước phun lên mặt kính.
Cố Tần Thần lau mặt sạch sẽ, lấy khăn lông lau sạch cả mặt kính, rồi đứng đó hứng thú nhìn Hạ Nhiễm cúi đầu súc miệng. CHờ cô dùng khăn lau mặt sạch sẽ, anh mới lại lần nữa lấy khăn bông mới giúp cô lau khóe miệng.
Vừa lau vừa ung dung trầm tĩnh nói: “Biểu hiện không sai, cho em phần thưởng”.
Phần thưởng nói tới liền tới, Hạ Nhiễm mới ngẩng đầu, liền bị anh hôn nhẹ một cái.
“Ừ, thật thơm”. Người tặng thưởng rất hài lòng, vô cùng hài lòng mà sờ sờ khóe môi, đuôi lông mày hơi nhếch lên, giọng điệu cũng cao hơn không ít.
Người bị tặng phần thưởng, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm nam nhân đang cười ấm áp trước mặt, muốn nói lại thôi, đáy lòng tràn ngập lửa giận. cô hoàn toàn quên mất hành động lúc trước của mình, chỉ nhớ cô bị anh chê cười, còn bị chiếm tiện nghi.
Tay lớn của Cố Tần Thần giơ lên, định ôm cô ra khỏi phòng tắm, bàn tay to quơ quơ trước mặt cô hai lần, mím môi, lời nói sâu xa: “Còn nhìn chưa đủ sao? Sau này đều là của em”.
Lời nói có bao nhiêu bạo dạn, còn có rất hùng hồn nữa.
Hạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói: “thật không biết xấu hổ”.