Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhiễm bò dậy rời ổ chăn. cô vào phòng tắm tắm rửa một lát, mới đổi lễ phục ngồi trước bàn trang điểm tân trang lại bản thân. Hạ Nhiễm thấy mặt trời lên cao rồi, Cố Tần Thần còn lờ đờ uể oải nằm trên giường lớn, không nhúc nhích gì. Áo ngủ màu bạc của anh để mở hai nút, chân dài để ngoài chăn mềm, tư thế thật sự chọc người, khiến Hạ Nhiễm không nhẫn tâm gọi anh rời giường.
cô nâng váy, ngồi xuống bên giường nhìn anh ngủ, dung nhan đẹp trai, thanh thanh sảng khoái, trên cằm còn có chút râu li ti. Hạ Nhiễm nhìn nhìn, bỗng nhiên nhớ tới một câu trên microblog, khi bạn thật sự rất yêu một người, cho dù sáng sớm hốc mắt người đó dính ghèn, bạn cũng sẽ cảm thấy người đó thật đẹp trai.
Giờ phút này, hình như cô đã cảm nhận được điều đó.
Người đàn ngủ hình như cảm nhận được có người nhìn mình. Mi mắt hơi nâng lên, lúc nhìn thấy cô, khóe môi Cố Tần Thần cong lên, anh duỗi thắng lưng, tay giơ lên chọc chọc mặt cô, một tay anh để trên gối đầu màu trắng, mặt anh lại để gần cùi chỏ cô, khóe miệng nhếch lên, lười biếng nói: “Buổi sáng tốt lành”.
Vẻ mặt Cố Tần Thần nhở nhơ, hoàn toàn không có chút gì gấp gáp, Hạ Nhiễm thấy thế đành giơ tay kéo cánh tay anh, muốn đem anh kéo khỏi giường: “Còn sớm sao, hôn lễ của Tiêu Sơn và La Xuyến sắp bắt đầu rồi”.
Hạ Nhiễm sức yếu, nếu không phải Cố Tần Thần nguyện ý, sao cô kéo được anh chứ. Cố Tần Thần chẳng động đậy gì, nhìn nhìn Hạ Nhiễm, môi mỏng mở ra: “Sau đó thì sao?”
“Cố Tần Thần, có phải anh quên mất mình là phù rễ không? CÒn không đứng lên, anh sẽ tới muộn”.
Hạ Nhiễm lại thử kéo anh, anh phản ứng bằng cách kéo cô lại bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng một cái, cô thuận thế ngã vào lòng anh, bị anh dùng sức ôm lấy nửa người.
anh nhích người, lùi ra một chỗ, đặt cô xuống, lại vẫn bảo trì tư thế chống đầu như cu.
Ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, Cố Tần Thần thư thái than thở: “Chỉ có chú rễ mới gấp gáp đuổi tới lễ kết hôn thôi”.
Giọng nói anh quanh quẩn bên tai cô, bởi vì mới tỉnh ngủ, giọng anh có chút khàn và nhỏ, đồng thời mang theo chút mị hoặc, khiến cô ngẩn ngơ, kiềm lòng không đầu nghiêng đầu nhìn vào mắt anh.
“Còn phù rễ thì sao?”
“Phù rễ chỉ cần chăm sóc phù dâu cho tốt là được”.
nói xong, khóe miệng anh cong lên, cười không tiếng động.
Lúc Cố Tần Thần cười lên rất đẹp mắt, tay anh cũng không chịu yên quấn quýt tới sau lưng cô, kéo khóa lễ phục ra. Bàn tay Cố Tần Thần mang theo độ ấm du hành trên lưng cô, trên mặt cũng chẳng có chút đứng đắn nào.
Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, để mặc tay anh tiếp xúc với da thịt cô, thân thể mẫn cảm có chút khô nóng: “Chăm sóc?”
“Ừ, chăm sóc”. Giọng anh trầm khàn lại khiến cô có chút mê muội, mỗi một phút đều có thể cảm nhận được giọng nói anh quanh quẩn đâu đây.
Dứt lời, Hạ Nhiễm thấy lễ phục trắng của cô đã bị kéo xuống dưới bả vai, cơ hồ muốn lộ ra bộ ngực rồi. Hạ Nhiễm không khách khí đẩy cái tay đangcàn rỡ ra, chất vấn: “Có người chăm sóc như anh sao? Phù rể tiên sinh”.
Cố Tần Thần thấp giọng cười, tựa vào đầu giường nhìn cô mặc lại đồ. Lúc cô đang chuẩn bị đưa tay kéo khóa sau lưng, anh đã xoay người đè côxuống.
Tay Hạ Nhiễm bị anh nắm lấy, nháy mắt mười ngón tay đan xen lẫn nhau. anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Rèm che bằng lụa trắng mỏng trước cửa sổ bị gió nhấc lên một góc, ánh mặt trời lọt vào, vừa lúc Hạ Nhiễm nhìn thấy khóe môi Cố Tần Thần ẩn ẩn có ý cười, chăm chú chỉ nhìn mỗi mình cô, đó là một loại biểu hiện không thể từ chối việc chiều chuộng cô. Nụ cười sạch sẽ như vậy, khiến cho mọi người nhìn qua đều cảm thấy ấm áp, mà đôi con ngươi thâm thúy của anh lại mang theo mấy phần bất định và cảm giác thần bí, dễ dàng khiến lòng người nhộn nhạo.
Lúc Hạ Nhiễm thất thần, Cố Tần Thần đã cúi đầu hôn lên trán cô. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng vì anh cẩn thận lại chậm chạp khiến nó trở nên nóng cháy. anh hôn lên mặt cô, di chuyển xuống môi cô, triền miên không dứt như muốn nuốt cả người cô vào dưới nụ hôn nồng cháy đó.
Quần áo của cả hai chẳng biết đã bị cởi bỏ lúc nào, nam nữ hoan ái, bọn họ sớm đã quen thuộc mỗi bộ phận, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đối phương. Mười ngón tay gắt gao đan xen, nụ hôn của anh phá vỡ mọi trói buộc trên thân cô, anh vừa hôn cô, vừa thầm thì: “anh yêu em”.
Bọn họ đều biết, yêu đại biểu cho một loại trách nhiệm, là một sự hy sinh vô điều kiện, là không ngừng cũng không bao giờ mất đi, anh yêu cô, mộtcâu này từ lúc bắt đầu, anh có thể vì cô mà buông tha cho cả thế giời.
Khiến cho cô ở bên cạnh anh, cả đời này cũng không rời bỏ.
Hai người dính sát vào nhau không còn khe hở. Da thịt thân cận, lại không bằng được tâm linh tương thông. anh ở trên người cô đốt lửa, muốn cô bị lửa thiêu đốt vong tình.
Sau phen kích tình, Hạ Nhiễm gối đầu lên cánh tay Cố Tần Thần hỏi anh: “anh yêu em sao?”
anh gật đầu.
cô không nhìn, hỏi lại: “yêu em sao?”
“yêu”.
cô nói: “yêu bao nhiêu?”
Nghe Hạ Nhiễm hỏi như vậy, Cố Tần Thần lại cười, một tay phối hợp quàng qua vai cô, ở giữa không trung vẽ lên một vòng tròn: “yêu nhiều như vậy”.
Khóe môi Hạ Nhiễm vểnh lên: “Hử, cũng không nhiều gì”.
“Có điều, đó đã là tất cả dung lượng của trái tim anh”. Cố Tần Thần mím môi, khẽ nói: “Nhiều hơn nữa sẽ không chứa nổi”.
Bốn mắt nhìn nhau, không có lời nào có thể hình dung được tâm tình của Hạ Nhiễm lúc này, khóe môi Cố Tần Thần hơi cong lên, thần thái nghiêm túc.
cô có chút cảm động, cũng có chút chột dạ. Cảm động vì anh yêu cô, dùng cả trái tim yêu cô. Chột dạ là vì hình như cô mới vừa yêu anh, hơn nữa loại tình cảm này còn khó nói ra khỏi miệng.
Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần, kéo tay anh xuống để trước ngực mình, vừa nhìn tay anh vừa cố ý ra đề: “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anhsẽ cứu ai trước?”
Bị Hạ Nhiễm hỏi như vậy, hàng mi anh nhíu chặt: “không có khả năng này, em nghĩ lung tung cái gì!”.
“Em nói là nếu như”.
“không có nếu như”.
“Lỡ vạn nhất thì sao?”
cô hình như rất để tâm tới vấn đề này, Cố Tần Thần nhìn Hạ Nhiễm vài lần, nghiêng người hôn lên môi cô: “Cả cuộc đời này anh sẽ không để mẹ và em cùng đứng ở mép nước, rõ chưa?”
Lúc anh nói như vậy, đôi mắt anh trong veo, môi lại cong lên, bình tĩnh, thong dong lại có sủng nịnh vô bờ.
“Nếu là em và bạn gái trước của anh thì sao?”
“Vậy càng không có khả năng”.
Hạ Nhiễm hỏi lại: “Tại sao?”
Cố Tần Thần không nghĩ nhiều, ngón tay mơn man trên cái trán trơn bóng của cô, trầm giọng nói: “Bởi vì cuộc đời này anh chỉ có mình em”.
Chỉ có mình em là bạn gái, là vợ chưa cưới, không lâu sau liền thành vợ anh.
Chứ như vậy, hai người nằm trên giường, vành tai tóc mai chạm vào nhau. Hạ Nhiễm và Cố Tần Thần cứ thế, cũng quên mất hôm nay là lễ cưới của Tiêu Sơn và La Xuyến.
***
Hôn lễ của Tiêu Sơn và La Xuyến rất náo nhiệt.
PHóng mắt nhìn quanh, hội trường được trang trí màu hồng phấn rất ấm áp. cô dâu mặc váy trắng xinh đẹp động lòng người, chú rễ mặc Tây phục đen cũng rất điển trai cướp đoạt ánh mắt người khác. Khách mời tự động vào trong, bầu không khí nhìn như náo nhiệt hài hòa, thật ra không phải vậy.
Bởi vì, phù dâu Hạ Nhiễm và phù rễ Cố Tần Thần vốn đã định tốt hiện tại vắng mặt. Hai người này không chỉ đơn giản là vắng mặt, là giống như hoàn toàn biết mất khỏi thành phố C vậy.
Điện thoại gọi không được, người thân đều không biết liên lạc với họ cách nào.
Tiêu Sơn chống nạnh, một tay cầm điện thoại không ngừng bấm nút gọi. La Xuyến cũng đi quanh, bên này tươi cười đón khách, bên kia còn phải hỏi thăm chú rễ có liên hệ được không.
Lễ kết hôn là sự kiện vô cùng quan trọng trong mỗi đời người. Tiêu Sơn thật không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt này, hai người kia sẽ lâm trận bỏ chạy. Điện thoại truyền tới thanh âm báo bận, anh ta dứt khoát cất điện thoại vào, tức giận mắng: “Tắt máy. Mẹ nó, lão tử mà biết hai người bọn họ đang ở đâu, tuyệt đối sẽ qua bóp chết bọn họ”.
Tay La Xuyến còn đang cầm hoa cô dâu, nghi thức sắp bắt đầu rồi, không nhịn được cau mày nhìn qua mấy vị khách đang ngồi trong lễ đường: “Xử lý thế nào bây giờ?”
Tiêu Sơn đỡ trán, nghĩ ngợi một lát, ánh mắt chạm tới mấy vị bạn tốt trong số khách mời, mắt đột nhiên sáng lên. anh nắm tay La Xuyến đi tới mộtchỗ khác, vừa đi vừa nói: “Tùy tiện kéo thêm một bản nhạc nữa”.
May mắn, hôn lễ của hai người họ cử hành đúng giờ.
ở thành phố A, Hạ Nhiễm vừa xuống phi cơ, mở đinệ thoại lên liền thấy vô số cuộc gọi nhở và tin nhắn của cô dâu chú rễ. cô vừa cầm điện thoại, vừa nhắn tin lại, còn phải đi sau lưng Cố Tần Thần tới phi trường. Khi thì cúi đầu nói với anh chút tin tức thú vị, hai người ăn ý cười, sau đó lại vào xe.
Lúc cả hai không dễ dàng gì rời khỏi giường thì đã rất muộn rồi. Vốn không tới kịp buổi kết hôn, hai người dứt khoát “Đào hôn”, phù dâu phù rễ dắt tay nhau đào hôn đúng là chuyện lần đầu mới gặp. Cố Tần Thần lại khẳng khái hào hùng trực tiếp đặt vé máy bay đi thành phố A, rồi tắt luôn điện thoại của cả hai.
Hạ Nhiễm vẫn cảm thấy áy náy, trên đường đi cô luôn ghé vào nười Cố Tần Thần, hỏi anh: “anh nói xem, Tiêu Sơn và La Xuyến có thể giận tới tuyệt giao với chúng ta không?”
Dù sao bọn họ đã được định trước, chẳng những không báo lại, còn bỏ chạy như vậy. Hạ Nhiễm đã gọi mấy cuộc mà không ai bắt máy, cô thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của Tiêu Sơn và bộ mặt tối sầm của La Xuyến.
Cố Tần Thần chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói hệt như chuyện không liên quan tới mình: “không sợ, anh còn chưa phát lương cho hắn”.
Quả nhiên, đúng là gừng càng già càng cay. Đáy lòng Hạ Nhiễm tự bội phục Cố Tần Thần: “anh giỏi quá”.
Cố Tần Thần từ chối cho ý kiến, nhân lúc tài xế lái xe không chú ý, nhẹ nhàng hôn lên mặt Hạ Nhiễm, bình tĩnh nói: “Buổi tối anh càng giỏi hơn”.
Mặt Hạ Nhiễm đỏ bừng, hy vọng tài xế ở đằng trước không nghe được bọn họ nói chuyện, cô vùi đầu vào cổ Cố Tần Thần, nhỏ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố tiên sinh, anh còn không biết xấu hổ sao?”
Người nào đó bày ra vẻ mặt vô tội: “Hử, em nói cái gì?”