Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!

Chương 53



"Nhìn dáng vẻ của em bây giờ cực kỳ giống một bộ phim điện ảnh."

"Cái gì?" Lâm Xảo Xảo khó hiểu hỏi.

"Trong phim《 The Titanic 》Rose cũng nằm ở trên sô pha như vậy, sau đó Jack vì cô ấy mà vẽ ra một bức tranh."

Cố Vi Ngôn vừa nói như vậy, Lâm Xảo Xảo cũng nghĩ tới.

Bắt đầu bộ điện ảnh này đích xác có một màn tốt đẹp như vậy, cô cười một chút, sau đó lại liên tưởng đến chính mình, cô có chút xấu hổ ho khan một tiếng.

"...... Khụ khụ, em cũng không phải là mẫu vẽ lõa thể của anh."

Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướng mày.

"Hoặc là, chưa chắc không thể."

Lâm Xảo Xảo chớp chớp hai cái ánh mắt, tưởng tượng tới cái hình ảnh kia: "...... Cái gì?!"

Cố Vi Ngôn nhìn bộ dạng chấn kinh của Lâm Xảo Xảo, nhịn không được rũ mắt nhẹ nhàng cười một chút.

"Trêu em thôi, đã làm em hoảng sợ."


Lâm Xảo Xảo: "Thật sự có chút dọa người, có lẽ do tư tưởng của em chưa được cởi mở như vậy đi, bất quá nếu ngày nào đó anh muốn vẽ em thì có thể thừa dịp em đang ngủ chẳng hạn, khi đó em nhất định là một người mẫu rất tốt."

Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Em đánh bàn tính thật sự rất tốt."

Lâm Xảo Xảo: "Phụ nữ có thai nghĩ luôn luôn tốt mà."

Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua thời gian: "Tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."

"Được."

Hai người rời khỏi biệt thự của Putte, lúc về khách sạn Cố Vi Ngôn nhận được một cuộc điện thoại.

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Cố Vi Ngôn đem điện thoại cất vào, nhẹ giọng hỏi Lâm Xảo Xảo: "Em thấy Cố Kiêu Hàn?"

Lâm Xảo Xảo không biết Cố Vi Ngôn tại sao phải đột nhiên hỏi cái này, bất quá cuộc điện thoại này hẳn là cùng hắn có quan hệ.


"Nó gọi điện cho anh?"

"Ừ."

"Nói cái gì?"

"Hỏi anh có muốn đi ngâm suối nước nóng hay không, nói là giữa trưa có nhìn thấy em, biết chúng ta cũng tới nơi này, cho nên mời chúng ta đi ngâm suối nước nóng."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Hóa ra là như thế a......"

"Bất quá anh từ chối, hiện tại em đang mang thai, ngâm suối nước nóng đối với thân thể em không phải quá tốt, vẫn là chờ đến sau này rồi nói sau."

Đối với việc ngâm suối nước nóng Lâm Xảo Xảo cũng không có chấp niệm như vậy, cho nên cũng không phải rất muốn đi, tán gẫu nói: "Cũng không biết hiện tại mỗi ngày em trai anh đều bận rộn cái gì đó, cảm giác được nó đang nơi nơi chạy, tựa hồ thật sự không tính toán muốn tiếp nhận sự nghiệp của nhà mình."

Cố Vi Ngôn ngồi ở bên cạnh cô, thần sắc nhàn nhạt: "Nó ở trong giới giải trí đang quay chụp cái gì, đó tóm lại là không làm việc đàng hoàng."


Lâm Xảo Xảo nhất thời hứng khởi, lấy di động ra tìm kiếm tên của Cố Kiêu Hàn.

Cô tìm kiếm tên Cố Kiêu Hàn, phát hiện hiện tại trên Baidu thật sự có trang thông tin về người này, còn có không ít tin tức về hắn, đều nói là tiểu vương tử quảng cáo ngang trời xuất thế cao nhan giá trị.

Lại nhìn một cái, fans trên Weibo đều đã vượt qua trăm vạn.

Lâm Xảo Xảo cảm khái một câu: "Fans đều nhiều như vậy a......"

Cố Vi Ngôn nghe được Lâm Xảo Xảo nói chuyện, cũng theo hướng bên này nhìn thoáng qua.

Anh hơi hơi nhíu mày, nhìn trên Weibo Cố Kiêu Hàn phát ra ảnh chụp thông cáo.

Lâm Xảo Xảo cười khẽ: "Em cảm giác, hiện tại cho dù hai người muốn cho nó trở về, nó cũng chưa chắc muốn trở về."

Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Anh cho rằng ngay từ đầu mục đích trở về của nó đã rất rõ ràng."
"Có lẽ mọi người chưa bao giờ thật sự hiểu biết nó, mục đích chân chính để nó trở về có lẽ không phải muốn có được cái gì, mà là người thân của nó còn ở nơi này, đối với nó mà nói, trên thế giới này người thân duy nhất còn sót lại cũng chỉ một mình anh......"

Cố Vi Ngôn trầm mặc một lúc.

"Anh lại cho nó một khoảng thời gian, để nó tự suy ngẫm một chút, cái nó chân chính muốn rốt cuộc là cái gì, hiện tại anh còn có thể cho nó cơ hội, sau này thì chưa chắc anh sẽ cho nó cơ hội như vậy."

Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sinh ra ở một gia đình hào môn như vậy có đôi khi cũng không biết rốt cuộc là một chuyện tốt hay là một chuyện xấu.

Lúc đó mấy ngày Cố Vi Ngôn bắt đầu tăng tốc làm việc, tựa hồ việc ký hợp đồng lần này thật sự đủ làm anh phiền não, bất quá Cố Vi Ngôn ở trước mặt Lâm Xảo Xảo rất ít đề cập đến, tựa hồ anh ở trước mặt cô vĩnh viễn đều có một dáng vẻ bình tĩnh thâm trầm, Lâm Xảo Xảo cũng không biết rốt cuộc anh tốn bao nhiêu công sức.
Bất quá cuối cùng sự tình cũng đã thành công, Cố Vi Ngôn còn có trợ lý của anh, chính là Vương Hạo Vũ, thoạt nhìn như là có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vương Hạo Vũ cảm khái nói: "Lúc này công việc rốt cuộc đã thành, ngày mai có thể về nhà."

Cố Vi Ngôn cười khẽ xem hắn: "Ngày mai cho cậu một ngày nghỉ phép."

"Cảm ơn Cố tổng." Vương Hạo Vũ thở dài: "Lần này thật đúng là không dễ dàng a, có thể nói là từng bước gian nguy, chơi chính là công tâm kế, ít nhiều có Cố tổng chúng ta, bằng không hợp đồng này thật đúng là không thể ký được."

Lâm Xảo Xảo cười xem Cố Vi Ngôn: "Lợi hại như vậy a."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhướng mày: "Ngày đầu tiên em biết?"

Vương Hạo Vũ trong khoảng thời gian ngắn không nhịn xuống được, nói lậu miệng.

"Kỳ thật vốn dĩ có lẽ không gian nan như vậy, nhưng phỏng chừng Ngụy tổng kia ở trong đó làm khó dễ, người này cũng thật là, không chiếm được liền phải từ giữa cắm một chân, vậy nên mới nói, chọc ai cũng được nhưng đừng chọc nữ nhân, quá đáng sợ."
Lâm Xảo Xảo vừa nghe đến hai chữ "Ngụy tổng" này liền có chút mẫn cảm.

"Ngụy tổng?"

Vương Hạo Vũ lập tức ý thức được mình đã nói lỡ miệng, có chút lặng người chớp đôi mắt một chút.

Xong đời......

Hắn quên mất mà làm trò trước mặt tổng tài phu nhân......

Sao có thể ở trước mặt một nữ nhân đề cập tên một tình địch khác đâu......

Vương Hạo Vũ sắc mặt có chút khổ, chủ động thừa nhận sai lầm.

"Cố tổng, tôi sai rồi."

Cố Vi Ngôn nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Có cái gì thì nói cái đó, cậu không cần ở chỗ này nói giống như tôi thật sự có cái gì đó vậy."

Nói sai lời nói còn tốt, còn ở nơi này khóc tang một cái, một chút năng lực tùy cơ ứng biến đều không có, xem ra trở về phải giáo dục thật tốt.

Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút không thích hợp: "Hai người khẳng định là có chuyện gì đó gạt em."
Vương Hạo Vũ ho khan một chút, chuẩn bị giải thích, rốt cuộc việc đó là hắn nói ra, hắn phải giải thích thật tốt a, hơn nữa vốn dĩ cũng không có cái gì mờ ám, nếu làm tổng tài phu nhân hiểu lầm thì tội của hắn sẽ thêm một bậc......

Vương Hạo Vũ: "Kỳ thật sự tình thật cũng không phải phức tạp như vậy, chính là vị Ngụy tổng kia đối chúng ta Cố tổng cầu ái không thành, sau đó vì yêu mà sinh hận, vấn đề lần này trong hợp đồng từ giữa làm khó dễ, sau đó trợ giúp người bên đối thủ, dẫn tới hoàn cảnh của chúng tôi có chút gian nan, thời gian so với mong muốn bị kéo dài hơn một ít, bất quá cũng may Cố tổng chúng ta có dũng có mưu, cuối cùng hợp đồng vẫn bị công ty chúng ta thành công ký kết được, công ty đối phương còn thập phần sùng bái tổng tài, nói là nhất định hôm nào phải tới cửa bái phỏng."
Trọng điểm của Lâm Xảo Xảo hiển nhiên là đặt ở phía trước.

"Cầu ái không thành?"

Cố Vi Ngôn biểu tình nhàn nhạt.

"Chuyện khi nào? Làm sao tôi lại không biết?"

Vương Hạo Vũ: "......"

Lâm Xảo Xảo: "Tiểu Vương, cậu đi ra ngoài trước một chút."

Vương Hạo Vũ thật nhanh đi ra ngoài giống như lòng bàn chân bôi mỡ, chuyện nhà của tổng tài, hắn vẫn không cần tham dự quá nhiều thì tốt hơn, miễn cho ương cập cá trong chậu*.

*Ương cập cá trong chậu: Hán Việt là ương cập trì ngư, nằm trong câu ngạn ngữ của TQ: "Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư", nghĩa là "Cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá".

Sau khi Vương Hạo Vũ ra ngoài.

Cố Vi Ngôn ngồi ở ghế trên, mà Lâm Xảo Xảo lại ngồi ở trên đùi anh, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo cà vạt của anh.

"Cố Vi Ngôn."

"Ừ?" Cố Vi Ngôn cười nhạt xem cô.
Lâm Xảo Xảo ghé sát vào anh, nhìn thẳng vào mắt của anh.

"Hiện tại anh bắt đầu giấu giếm em."

Cố Vi Ngôn: "Xảo Xảo, em phải tin tưởng anh."

Lâm Xảo Xảo nói: "Em đương nhiên là tin tưởng anh, nhưng mà vì sao anh không nói thật với em?"

"Nếu một chút nói dối thiện ý có thể làm em thiếu một ít nghi kỵ, như vậy anh tình nguyện không nói cho em biết, hơn nữa cái này cũng không phải chuyện gì lớn, nữ nhân kia muốn làm cái gì đều là chuyện của cô ta, trái tim của anh sẽ không bị cô ta nhiễu loạn, đồng thời cũng không thể nhiễu loạn em, đối với anh mà nói, tóm lại nó cũng không phải chuyện lớn."

Lâm Xảo Xảo nghĩ nghĩ, lời nói của Cố Vi Ngôn thật ra có vài phần đạo lý.

Không đúng...... Cố Vi Ngôn người này luôn luôn năng ngôn thiện biện**, chết anh cũng có thể nói thành sống.

**Năng ngôn thiện biện: nói năng hùng hồn
Cho nên, Lâm Xảo Xảo lại kéo cà vạt trong tay một chút: "Cô ta bày tỏ tình yêu với anh như thế nào?"

Cố Vi Ngôn bởi vì động tác Lâm Xảo Xảo thân mình có chút không tự chủ được nghiêng về phía trước.

Anh cười khẽ nhìn về phía Lâm Xảo Xảo: "Xảo Xảo, không nghĩ tới em còn có loại ham mê này."

Lâm Xảo Xảo: "??"

"Thích chơi chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ?" Cố Vi Ngôn mỉm cười xem cô.

Lúc đầu Lâm Xảo Xảo còn chưa có minh bạch, sau đó lại dần dần hiểu được lời nói của Cố Vi Ngôn là có ý gì, khuôn mặt cô hơi hơi hồng lên.

"Anh...... Anh đừng nói bậy, em mới không có cái ý tứ kia."

"Nga?" Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cà vạt của mình: "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên!"

"Thế mà anh thấy em rất vui vẻ ở trong đó." Ngón tay thon dài của Cố Vi Ngôn chậm rãi bao trùm lên Lâm Xảo Xảo: "Tuy rằng anh thế nào đều có thể, nhưng mà nếu em đối với phương diện này cảm thấy hứng thú thì anh thật ra có thể phụng bồi một chút."
Lâm Xảo Xảo: "............"

Cố Vi Ngôn giờ phút này sắc khí tràn đầy, Lâm Xảo Xảo rồi lại rất không tiền đồ cảm giác dáng vẻ này của anh gợi cảm cực kỳ.

Cô không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Hai giây sau đó, Lâm Xảo Xảo lại cảm giác có chút không thích hợp.

Không đúng...... Không phải cô đang thảo phạt Cố Vi Ngôn sao? Đề tài tại sao lại chuyển dời đến phương diện này rồi?

Cố Vi Ngôn khẳng định là cố ý, muốn lấy sắc tướng tới câu dẫn cô.

Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: "Anh không cần nói sang chuyện khác, vừa rồi chúng ta còn chưa nói xong."

Người Cố Vi Ngôn ngả về phía sau, khóe mắt hơi hơi nhếch lên: "Cho nên đâu, anh nên nói đã nói xong, bước tiếp theo có phải em tính toán trừng phạt anh hay không?"

Lâm Xảo Xảo: "Để em ngẫm lại một lúc đã."

"Tính toán trừng phạt như thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Em còn chưa có nghĩ ra......"

Tư tưởng của Lâm Xảo Xảo còn dừng lại ở thủ đoạn trừng phạt là làm anh cùng cô đi dạo phố hay là rửa trái cây cho cô liên tục một tháng mà thôi, chỉ là cô lại thấy được Cố Vi Ngôn đã bắt đầu chậm rãi cởϊ qυầи áo......

Lâm Xảo Xảo ánh mắt có chút đăm chiêu, nhịn không được nói lắp một chút.

"Anh...... Anh đây là đang làm cái gì a?"

Ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Vi Ngôn đặt ở cái cúc áo thứ hai trên áo sơmi của mình, chuẩn bị cởi bỏ.

Cúc áo thứ nhất đã bị anh cởi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bên trong phong cảnh đẹp như ẩn như hiện.

"Không phải tính toán trừng phạt anh sao?" Động tác tay của Cố Vi Ngôn hơi hơi dừng lại, hỏi.

Lâm Xảo Xảo: "Em không phải ý này...... Anh dừng tay trước đi, có chuyện gì từ từ nói, không cần cởϊ qυầи áo."
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Xác định không cần anh cởi?"

"Xác định." Lâm Xảo Xảo lại không muốn làm ra động tác hạn chế độ tuổi gì đó, cô còn không có cái trình độ kia......

Cố Vi Ngôn giống như có chút đáng tiếc thở dài một tiếng, nói: "Vốn dĩ nghĩ đem cơ hội này cho em, nhưng xem ra em cũng không muốn, như vậy vị trí của hai chúng ta chỉ có thể đổi một chút."

Lâm Xảo Xảo có chút mộng bức nhìn anh.

"Cái gì...... Cái gì?"

Giây tiếp theo, vị trí của hai người đã bị thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.