Trên đường trở về ký túc xá, tâm trạng của Cố Tiểu Tây vẫn luôn bồn chồn, môi mím chặt, Yến Thiếu Ngu cau mày, trong lòng biết nhất định là có chuyện xảy ra, nhưng trên đường người đến người đi nên anh cũng không mở miệng hỏi, chỉ nắm lấy tay cô bước đi nhanh hơn.
Vừa về đến nhà, anh cũng không kịp cởi quần áo ướt đẫm trên người đã hỏi: “Sử Uyển Đình có chuyện gì sao?”
Lúc anh tìm được người cũng đã nhìn rồi, thật sự đã chết, tình hình hôm nay không khác gì xác chết vùng dậy.
Cố Tiểu Tây hoàn hồn, cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, đưa tay cởi quần áo ướt của anh, vừa cởi vừa gật đầu nói: “Nếu như em đoán không sai, Sử Uyển Đình bây giờ không phải là người lúc trước, giống như Điền Tĩnh vậy.”
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, không vui không giận, không khỏi nhíu chặt mày.
Đương nhiên anh biết Điền Tĩnh có ý nghĩa như thế nào đối với Cố Tiểu Tây, cũng biết rất rõ sau khi Điền Tĩnh chết cô đã thả lỏng bao nhiêu.
Hai người đều rõ ràng, thế giới mà bọn họ đang sống có thể chỉ là một thế giới trong sách trong mắt người ngoài, mà một người từ bên ngoài đến giống như Điền Tĩnh, mục tiêu của bọn họ đó là nhân vật chính Cố Tiểu Tây và tống kim an.
Yến Thiếu Ngu theo động tác cởi quần áo của cô, thân hình mảnh khảnh với những đường nét rõ ràng dưới ánh đèn dầu hoả có một cảm giác gợi cảm lạ thường, anh hơi khom lưng, đôi lông mày nhíu lại đều phản chiếu trong mắt của Cố Tiểu Tây: “Không sao, đừng sợ.”
Cố Tiểu Tây chớp mặt, vẻ mặt bình tĩnh có hơi tan vỡ, cô đưa tay chọc vào cơ bụng của anh, hào hứng nói: “Em không sợ, chỉ cảm thấy có chút chán ghét mà thôi, luôn cảm thấy những ngày tháng tốt đẹp và bình yên hiện tại đều là trộm được, những cố gắng một ngày nào đó sẽ mất đi, nếu không sao Điền Tĩnh vừa mới chết lại xuất hiện một biến số không xác định?”
“Có lẽ là quy tắc ràng buộc, người trong cuộc, nội dung trong quyển sách một ngày nào đó sẽ phá vỡ nhận thức của chúng ta.”
Giọng nói của cô có chút giễu cợt, đôi mắt tối sầm, bên trong sóng gió nổi lên nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Kiếp trước, Điền Tĩnh đã dùng những thủ đoạn và tính cách độc ác để dạy cho cô một bài học tên là “tàn khốc”.
Đời này vừa mới hạnh phúc và tốt đẹp, lại xuất hiện một biến cố.
Có vết xe đổ, đương nhiên cô cũng có thể đoán được, hễ là người sống lại hoặc mượn xác hoàn hồn, đều không phải người tốt có tâm tư thuần khiết, lai lịch của Sử Uyển Đình còn phải bàn bạc lại, nhưng khả năng cao là địch chứ không phải bạn.
Điền Tĩnh chết một cách vội vàng, cô còn chưa kịp hiểu rõ thế giới trong sách mà cô ta nói rốt cuộc là cái gì.
Những người suy nghĩ quá nhiều sẽ luôn cảm thấy tò mò, thậm chí là sợ hãi về tương lai trong mắt người khác, cô không rõ lắm, những quyết định cô từng làm có đúng hay không, thậm chí mỗi bước đi của cô có phải là do tác giả tùy ý viết hay không.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Cố Tiểu Tây không khỏi tái nhợt, cảm xúc dường như bị đè nén đến cực điểm.
Yến Thiếu Ngu nhìn đồng tử của cô xám xịt, trong lòng đau đớn, anh đưa tay ra ôm đầu cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, đôi môi hơi lạnh rơi xuống, nhiệt độ trong mắt cũng giảm xuống: “Anh sẽ không để cho bất cứ ai quấy rầy cuộc sống bình yên của chúng ta.”
Cố Tiểu Tây vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào vai anh, đôi mắt có chút mờ mịt.
Cô không sợ có một Điền Tĩnh, cũng không sợ có người thứ hai, điều cô sợ là thế giới trong sách mà Điền Tĩnh nói, sức mạnh của con người có thể thay đổi được hay không, liệu nội dung cốt truyện có lặp lại từng điều một, khiến cô lần thứ hai đi lên con đường kiếp trước?