Ông Phùng không hề tính toán đáp: “Hữu Công hồi trẻ đã giúp tôi rất nhiều. Hôm nay cậu ấy gặp nạn, tôi tất nhiên phải ra mặt. Còn về quan hệ giữa chúng tôi ra sao à, vừa là thầy cũng vừa là bạn.”
Dứt lời, ông nhìn Cố Tiểu Tây: “Cô muốn xin chuyện gì? Bây giờ nói cho tôi nghe xem.”
Cố Tiểu Tây thu lại nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Là chuyện của nhà họ Yến. Ông Phùng biết nhà họ Yến chứ?”
Yến Thiếu Ngu đứng một bên luôn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, trái cổ của anh hơi cuộn xuống, hoàn toàn không ngờ cô lại muốn xin điều này. Nhà họ Yến vốn là trách nhiệm của anh, anh chưa từng nghĩ cô sẽ gánh vác chuyện này.
Ánh mắt ông Phùng thoáng đổi khác, quay đầu liếc nhìn Cố Tiểu Tây, trầm giọng nói: “Nhà họ Yến lén cấu kết với địch, phản quốc, tội không thể tha.”
Đương nhiên là ông cũng biết nhà họ Yến. Ngặt nỗi, tội danh của nhà họ Yến đã được thành lập, không thể trở mình nữa rồi, hơn nữa cũng không có ai dám liều mình đắc tội với phe Khương để cứu nhà họ Yến. Quả thực là được nhiều hơn mất.
Cố Tiểu Tây mím môi, nói năng hùng hồn: “Nhà họ Yến vô tội, họ bị phe Khương hãm hại.”
Ông Phùng nhíu mày: “Cô nói vô tội là họ được vô tội hay sao? Chuyện này dính líu rất rộng, không thể được chứng thực nhờ lời nói của một mình cô. Nếu cô muốn Hữu Công giúp đỡ nhà họ Yến sửa lại bản án oan thì ý định của cô đã sai lầm rồi.”
Trước khi Cố Tiểu Tây đến làm quân y chữa trị cho Tần Hữu Công, bọn họ đã điều tra rõ hoàn cảnh gia đình của cô rồi. Họ biết thừa cô hiện đã là con dâu nhà họ Yến, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô được làm bậy, giúp kẻ phạm tội lật ngược bản án.
Cố Tiểu Tây nhếch môi, ngước lên đối mặt trực tiếp với ông Phùng: “Ông Phùng, ông hiểu rõ nhà họ Yến là những người như thế nào mà. Ông thật sự không biết tại sao mà nhà họ Yến bị vu hại là cấu kết với giặc, tại sao cha mẹ chồng tôi bị cầm tù hay sao?”
Sắc mặt nghiêm nghị của ông Phùng dần chuyển thành buồn bã, bất chợt thở dài.
Người của Cái Bang rải rác khắp các địa phương, gần như nắm được nhiều tin tức nhất. Không ai có thể thấu hiểu phẩm chất của Yến Thú Chi rõ hơn ông. Nhưng, người có địa vị càng cao thì cũng có lúc không thể làm theo ý mình, ông không thể nhúng tay vào chốn quan trường được.
Cố Tiểu Tây nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không cầu xin gì nhiều, tôi chỉ hy vọng lãnh đạo sau khi tỉnh lại có thể lật lại điều tra bản án oan của nhà họ Yến.”
Ý ngoài lời của cô rất rõ ràng rồi: Một mạng của đối phương đổi lấy việc điều tra lại bản án oan của nhà họ Yến, đây là một cuộc giao dịch rất sòng phẳng.
Ông Phùng nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây một hồi lâu, sau đó hỏi: “Nếu tôi từ chối thì cô sẽ không cứu Hữu Công nữa?”
Mí mắt ông khép hờ, những ngón tay chắp ở sau lưng khẽ miết vào nhau, không biết đang suy tính điều gì.
Yến Thiếu Ngu hơi biến sắc, đang định tiến lên che trước mặt Cố Tiểu Tây thì nghe thấy cô bình tĩnh nói: “Không, cho dù ông từ chối tôi thì tôi vẫn sẽ giúp lãnh đạo tỉnh lại, đó chỉ là lời thỉnh cầu cá nhân của tôi thôi.”
Nghe vậy, ngón tay ông Phùng thoáng khựng lại, mắt ưng nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Vì sao?”
Cố Tiểu Tây nhướn mày, nói một cách chính trực: “Có gì mà vì sao? Tôi tới đây để cứu người mà. Nếu đạt được nguyện vọng thì là tốt nhất. Nếu không, vậy cứ đợi thôi. Tôi tin sẽ có một ngày Thiếu Ngu có thể hiện thực hóa chúng.”
Trong lúc lên tiếng, ánh mắt lướt qua vai ông Phùng để nhìn về Yến Thiếu Ngu, dành cho anh một nụ cười rạng rỡ.
Tuy nói là vậy nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều nguyên nhân, nhưng không nhất thiết phải nói cho ông Phùng biết.
Thứ nhất, cô là quân y, trách nhiệm của cô là trị bệnh cứu người, huống hồ người cần cứu không phải người bình thường. Nếu cô dám uy hiếp bằng điều này thì đúng là rút dây động rừng. Cô không chỉ không đạt được lợi ích mà còn có thể khiến Yến Thiếu Ngu bị liên lụy theo.
Thứ hai, nếu Tần Hữu Công không thể tỉnh lại hoặc chết thì thế cục ở Thủ đô sẽ thay đổi rất lớn, phe Khương sẽ trở thành kẻ một tay che trời. Đây là một tin xấu với không chỉ mình nhà họ Yến mà còn khiến dân chúng bình thường lao đao.
Phe Khương không thi hành chính sách thân thiện nhân từ, sự tồn tại của giới cầm quyền này sẽ là một mối hoạ lớn của toàn nước Z.
Ông Phùng nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt phức tạp, sau một lúc, ông hừ lạnh: “Con cáo nhỏ, cô định chơi trò lạt mềm buộc chặt với lão già này à? Không thể không nói, cô tin tưởng tên tiểu tử họ Yến này thật đấy.”
Ông quay lại nhìn Tần Hữu Công đang nằm như người chết rồi nói: “Hiện giờ Hữu Công không thể nhận lời cô được, nhưng tôi sẽ thay mặt cậu ấy để đưa ra quyết định. Chỉ cần cô có thể giúp cậu ấy khỏe lại, tôi thay mặt cậu ấy hứa với cô sẽ lật lại bản án oan của nhà họ Yến.”