Cố Tiểu Tây

Chương 1142



Cố Tiểu Tây cười khẽ, quả nhiên đối với những người ở sâu trong vòng xoáy quyền lợi này mà nói, mỗi một chuyện cũng không phải là vô duyên vô cớ.

“Khi nào Thiếu Ngu trở về ạ?” Cố Tiểu Tây rũ mắt nhìn tài liệu trong tay, nhẹ giọng hỏi.

Từ Xuyên Cốc lắc đầu: “Thiếu Ngu chưa nói nhưng hẳn là phải chuẩn bị giải quyết chuyện của nhà họ Yến nữa. Chú chuẩn bị đích thân đi thủ đô một chuyến, bây giờ tình huống của cháu cũng ổn định, hay là cùng đi với chú luôn?”

Cố Tiểu Tây cong môi, nói: “Cháu tạm thời sẽ không đi thủ đô, nhưng cháu muốn xin nghỉ với chú, để về nhà một chuyến.”

Cô rời nhà đã lâu, ngoại trừ cho người đưa lương thực đến thành phố Phong một chuyến, những lúc khác đều không rời khỏi quân khu.

Đã lâu không có gặp mặt, trong nhà chắc chắn cũng đang nhớ thương. Giờ đây nhà họ Yến sắp được sửa lại án xử sai, tương lai có lẽ cô sẽ cùng Yến Thiếu Ngu định cư ở thủ đô, nên phải sớm về thương lượng với người nhà, hỏi ý kiến của họ.

Còn có một nguyên nhân khác nữa, cô coi cha mẹ nhà họ Yến và cha mẹ ruột của mình không có gì khác nhau, chắc chắn họ cũng tràn ngập thắc mắc đối với cô. Lần đầu gặp cô, nhất định sẽ hy vọng để lại cho cô một ấn tượng tốt, chứ không phải là vẻ chật vật khi ra tù.

Cô tự thấy mình không phải người thấu hiểu lòng người, nhưng cũng hy vọng họ có thể được thoải mái.

Từ Xuyên Cốc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, chờ chú gặp Thiếu Ngu, sẽ bảo nó đi đón cháu. Nếu thằng nhóc này biết mình sắp làm cha, cũng không biết sẽ có biểu cảm gì, hơ, tò mò thật đấy.”

Chuyện vẫn luôn đè nén trong lòng đã sắp được giải quyết, Từ Xuyên Cốc cũng không khỏi vui vẻ hơn vài phần.

Cố Tiểu Tây khẽ cười nói: “Hay đến lúc đó cháu chụp ảnh lại cho chú xem nhé?”

Từ Xuyên Cốc không khỏi cười ha ha, nâng ly lên uống một ngụm: “Rất tốt! Rất tốt!”

Bầu không khí trên bàn ăn rất hài hòa, ăn cơm xong, Cố Tiểu Tây cũng định rời đi.

Nhưng cô vừa đứng lên, Từ Xuyên Cốc đã nói: “Cháu mang phần tài liệu này về đi, tóm lại là cho hai vợ chồng các cháu đấy.”

Cố Tiểu Tây dừng một chút rồi gật đầu, nhận lấy tài liệu, được Lý Đông Đông đưa về viện gia chúc.

“Quân y Cố cũng biết rồi nhỉ?” Trên đường đi, Lý Đông Đông không khỏi cười ha hả, nói xong lại không khỏi vỗ miệng mình một cái:” Cô xem tôi kìa, hiện tại hẳn nên gọi một tiếng đại tá Cố chứ?”

Giọng điệu của Lý Đông Đông vừa trịnh trọng lại cảm thán, lúc mới gặp Cố Tiểu Tây chỉ là vợ của Yến Thiếu Ngu, không ai cảm thấy tương lai của cô sẽ có gì ghê gớm, nhưng giờ đây cô chỉ mới vào quân khu được mấy tháng ngắn ngủi, đã thực hiện mấy lần thăng chức liên tiếp rồi.

Mặc dù quân hàm quân y không có thực quyền gì, nhưng đây là niềm vinh dự mà người ngoài muốn cũng không có được.

Cố Tiểu Tây cong cong môi: “Tôi vẫn thích xưng hô quân y Cố này hơn.”

Đúng vậy, phần tài liệu trong tay cô, thật ra là lệnh thăng chức của cô và Yến Thiếu Ngu.

Sau khi thế cục của thủ đô ổn định, Tần Hữu Công nắm quyền, lập tức bắt đầu hành động có qua có lại.

Đầu tiên chính là lệnh thăng chức cho Yến Thiếu Ngu, chuyển đến quân khu số 8 trước anh một bước.

Trên tài liệu viết rõ, anh đã vạch trần âm mưu của phe Khương, cứu viện quan lớn ngoại giao của nước E, đồng thời thúc đẩy hợp tác mua bán lương thực với nước E, biểu hiện xuất sắc trong các hành động. Sau khi trải qua quyết định của hội nghị, phong cho đồng chí Yến Thiếu Ngu quân hàm thiếu tướng.

Về phần lệnh thăng chức của cô, cũng giống như vậy. Đối với chuyện này, cô ngược lại không mấy quan tâm.

Nhưng hiện tại mọi việc đều yên ổn, không thể nghi ngờ phong lệnh thăng chức này giống như là dệt hoa trên gấm.

Cô cũng hy vọng Yến Thiếu Ngu có thể sống trong sắc màu rực rỡ, cha mẹ khỏe mạnh, vợ con kề cạnh, phóng khoáng thoải mái y hệt như năm xưa.

Cố Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời đêm, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiện lên một nụ cười tươi sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.