Cố Tiểu Tây gọi Yến Thiếu Đường vẫn đang ngủ say dậy.
Cô bé ngủ đến tận tối mịt, vừa tỉnh dậy bụng đã réo ngay.
Hai người vừa ra khỏi ga tàu, Cố Tiểu Tây đã gọi một chiếc xe bò, bỏ ra mấy xu tiền, thuê người đưa hai người họ về đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Cũng đã muộn rồi, đèn ở trung tâm y tế đã tắt hết, không cần phải đi một chuyến nữa.
Khi màn đêm buông xuống, họ về đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Cố Tiểu Tây ôm Yến Thiếu Đường bước thấp bước cao quay về nhà.
Trong nhà toàn lao động cường tráng và đều là nam giới nên thường không khóa cửa, cô vừa bước vào đã khiến cho Cố Chí Phượng, người vừa mới nằm xuống, giật mình, từ trong bóng tối, ông ấy ngồi dậy và hét về phía cửa: "Ai đấy?!"
Yến Thiếu Đường bị dọa đến mức run cầm cập, ôm chặt lấy cổ Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô bé, tức giận nói: "Cha, là con."
"Bé à?!" Giọng nói của Cố Chí Phượng đầy vui sướng, vội dò dẫm trong bóng tối để thắp đèn dầu.
Ánh đèn nhấp nháy, khi Cố Chí Phượng thích ứng với ánh sáng, định nói vài câu quan tâm con gái thì nhìn thấy một cô bé mềm mại với hai bím tóc trong lòng cô.
Cô bé trông khá dễ thương, nhưng chẳng giống con khỉ đất được nuôi trong thôn chút nào.
Vẻ mặt Cố Chí Phượng đột nhiên thay đổi, ông ấy vội đứng dậy lao ra cửa, thò đầu ra nhìn xung quanh, khi thấy không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm và lập tức đóng cửa lại.
Ông ấy nghiêm túc nói: “Bé à, con đến thành phố Chu Lan làm kẻ bắt cóc đấy à?”
Ông ấy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, hiện nay bắt cóc bán người có thể kiếm tiền. Theo ông ấy biết, ở trong thôn, mua một cô vợ mất mấy trăm đồng. Ban đầu con người vốn không xấu, họ chỉ thấy lợi nên mờ mắt mà thôi.
Ông ấy sợ Cố Tiểu Tây vì trong nhà không có tiền mà đi con đường không lối về.
Cố Tiểu Tây giật giật khóe miệng, đưa mắt nhìn Yến Thiếu Đường ngu nga ngu ngơ trong lòng, cười nói: "Cha, cha nghĩ đi đâu thế? Con cướp con bé từ tay bọn bắt cóc, cảnh sát nhân dân thấy mặt con hiền lành nên tạm thời cho con nhận nuôi con bé.”
Thời buổi này ai dám nhận nuôi một đứa trẻ chứ? Một đứa trẻ một miệng ăn, muốn cho người khác ăn không phải là chuyện dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Cố Chí Phượng cau mày nói: “Con gái à, con vẫn nên đưa cô bé về chỗ cảnh sát nhân dân đi. Con là gái chưa chồng, sao có thể nuôi trẻ con được? Cô bé này rất xinh, sẽ tìm được một gia đình tốt nhận nuôi nó thôi."
Cố Tiểu Tây lắc đầu, giọng nói không lớn nhưng rất kiên định: "Không, con sẽ tự nuôi con bé, cha cứ yên tâm."
Không biết có phải do cảm nhận được sự bài xích của Cố Chí Phượng hay không, Yến Thiếu Đường rụt cổ lại, tựa đầu vào vai Cố Tiểu Tây, ôm chặt đến mức người không biết còn tưởng rằng đây là con ruột của cô.
Cố Chí Phượng thấy thế, ánh mắt dịu đi, không phản bác gì nữa.
Lúc này, Cố Đình Hoài đi từ buồng trong ra.
"Anh cả!" Cố Tiểu Tây cười hét to.
Cố Đình Hoài quan sát Cố Tiểu Tây một lượt, thấy cô trở về nguyên vẹn mới gật đầu đáp lại.
"Đi đường thuận lợi không? Cô bé này không sao chứ?" Anh ấy liếc nhìn Yến Thiếu Đường đang nằm trên vai Cố Tiểu Tây, giọng điệu đầy lo lắng. Anh ấy đã nghe những gì họ vừa nói, anh ấy không phản đối việc nhận nuôi một đứa trẻ.
Bây giờ người kiếm được nhiều tiền nhất và có chủ kiến nhất trong nhà chính là cô em gái Cố Tiểu Tây này, cô muốn nhận nuôi cô bé này thì bọn họ có phản đối cũng có tác dụng gì đâu?
Hơn nữa, khi cô đến thành phố Chu Lan lại có thể vừa khéo gặp phải kẻ bắt cóc và giải cứu cô bé này, có nghĩa là hai người họ có duyên.