Cố Tiểu Tây

Chương 200



Ngón tay Điền Tĩnh từ từ siết chặt, đáy mắt trào ra lửa giận.

Cô ta đột nhiên lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt kỳ quái đảo giữa Trần Nguyệt Thăng và Cố Tiểu Tây, cười khẩy nói: “Trần Nguyệt Thăng, anh thấy Cố Tiểu Tây thay đổi, giờ xinh đẹp rồi nên muốn quay đầu đúng không?”

Trần Nguyệt Thăng hơi khựng lại, lạnh lùng nói: “Im miệng! Rõ ràng là cô ngấm ngấm dây dưa không rõ với người đàn ông khác, lại còn vẩy nước bẩn lên người tôi? Điền Tĩnh, trước đây cô giả bộ dịu dàng hiền lạnh, hiện tại ngẫm lại đúng là khiến người ta ghê tởm!”

Điền Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, cười ngả cười nghiêng, một lúc lâu mới lau đi nước mắt do cười ở nơi khóe mắt: “Tôi ghê tởm sao? Hơ, đúng là đàn ông, thật sự bạc tình. Lúc anh ôm tôi nói anh yêu tôi, muốn cưới tôi thì sao không cảm thấy ghê tởm đi?”

Nếu mọi chuyện đã phát triển đến bước này, cô ta cũng không sợ để Trần Nguyệt Thăng càng thêm ghê tởm cô ta nữa.

Hiện giờ cô ta đã tìm được một con đường khác, lập tức có thể đến nhà máy làm việc, ai còn quan tâm đến tiểu đội trưởng của một đội sản xuất? Cố Tiểu Tây muốn thì cô ta trả lại cho cô, thanh niên trí thức đã sắp xuống nông thôn, Cố Tiểu Tây chuyển hướng sang người khác cũng tốt.

Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh khom lưng nhặt cái giỏ trên đất lên, bình tĩnh nói: “Chia tay thì được thôi, còn việc trả tiền trả lương thực thì đừng có mơ, tôi còn chưa đòi phí chia tay với anh đâu. Trần Nguyệt Thăng, không nên được voi đòi tiên, nếu không, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Điền Tĩnh ẩn chứa sự hung ác, ngược lại khiến Trần Nguyệt Thăng chấn động tại chỗ.

Cố Tiểu Tây híp mắt nhìn cô ta, đáy mắt tràn ngập vẻ tối tăm.

Đúng rồi, đây mới là Điền Tĩnh, ngày thường giả bộ yếu đuối mảnh khảnh, làm bản thân khó chịu mà cô cũng thấy cay mắt nữa.

Lúc Trần Nguyệt Thăng phản ứng lại thì suýt nữa tức cười: “Phí chia tay?”

Từ trước đến nay anh ta không phải người tốt, hạ giọng nói: “Điền Tĩnh, cô cho rằng cô là ai? Nhà họ Điều có vô số cục diện rối rắm, nếu như không có tôi thì cô có thể sống thoải mái vậy sao? Lưới rách cá chết à, được thôi, ngược lại tôi cũng muốn xem thử cô tính lưới rách cá chết như thế nào!”

Điền Tĩnh đột nhiên che miệng cười, rõ ràng ánh mắt đầy mê hoặc, nhưng lời nói ra với Trần Nguyệt Thăng lại chẳng thua gì rắn độc lè lưỡi: “Làm sao, anh muốn tôi nói hết chuyện của anh à?”

Nói xong, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tây ở bên cạnh: “Anh lên làm tiểu đội trưởng, dưới trướng...”

Mặt mày Trần Nguyệt Thăng u ám, bàn tay buông xuôi bên người đã nắm thành quyền: “Điền Tĩnh, cô thật sự điên rồi!”

Điền Tĩnh đột nhiên hô khàn cả giọng: “Phải! Tôi điên rồi! Điên cũng do anh ép mà ra!”

Cố Tiểu Tây nhìn cảnh tượng “chó cắn chó” ở trước mặt, trong lòng thoải mái nói không nên lời.

Kiếp trước “Công chúa” và “Trung khuyển” chân thành tha thiết, trong nháy mắt đã xé rách da mặt, dùng ngôn ngữ ác độc công kích lẫn nhau, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Cảnh tượng này, còn thú vị hơn giết người ngay tức thì.

Cô có chút hăng hái nhìn xem một hồi, vừa mới chuẩn bị xoay người trở về thì thấy bí thư chi bộ Vương Phúc dẫn hai đứa nhỏ trong nhà nâng một cái cối đá đi về bên này, dọc theo đường đi còn dừng lại nghỉ, xem ra là mệt mỏi quá sức.

Cố Tiểu Tây vui vẻ, mở cửa ra đón.

“Bí thư chi bộ!” Cô thét to một tiếng, cũng đánh thức Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng đang tranh chấp.

Trần Nguyệt Thăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại hung tợn trừng mắt Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Câm chặt miệng của cô lại, nếu để cho tôi nghe được cái gì không nên nghe thì cô cứ chờ đấy cho tôi!”

Nói xong, cũng không đợi Điền Tĩnh có phản ứng gì, vội vàng chạy đi vài bước, đón Vương Phúc nói: “Bí thư chi bộ, sắp phải ghi công điểm rồi, mà mọi người còn làm gì vậy?”

Vương Phúc nhìn Trần Nguyệt Thăng, có chút kỳ quái: “Cậu ở đây làm gì? Không phải mối quan hệ giữa cậu và Tiểu Cố không tốt sao?”

Trần Nguyệt Thăng nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.