Cố Tiểu Tây

Chương 202



Lúc Cố Tiểu Tây trở về nhà, Cố Đình Hoài đã băm xong thịt gà.

Cô nói: “Tới lúc đi ghi công điểm rồi, bác cả, cô hai, hai người chờ một lát, chờ cháu về sẽ nấu ăn cho mọi người.”

Cố Ngân Phượng có chút nóng lòng, thúc giục nói: “Được, mọi người mau đi đi, đừng chậm trễ.”

Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường nghi ngờ nhìn bà ta một cái, cũng không buông cô bé xuống, mà ôm đi ra ngoài.

Cố Tiểu Tây như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Cố Ngân Phượng, lại nhìn vào trong nhà của mình, trong lòng đại khái biết bà ta đang suy nghĩ cái gì nhưng đồ vật trong phòng cô đều đã bỏ vào không gian Tu Di, người bên ngoài có ý đồ cũng vô ích.

Cố Chí Phượng vừa ra khỏi nhà thì nhớ tới bốn rương bảo bối lần trước đào ra, ông ấy hốt hoảng, vội vàng lôi kéo Cố Tiểu Tây đi qua một bên: “Bé à, trong nhà có đồ, đi khóa cửa phòng con lại đi.”

Tiền tài động lòng người.

Những thứ đó nếu bị phát hiện, không chừng lại gây ra ồn ào gì đó.

Cố Tiểu Tây mỉm cười lắc đầu: “Không có sao, con đã giấu đồ đi hết rồi. Chúng ta mau đến chỗ chăn nuôi thôi, nghe bí thư chi bộ nói, hôm nay có tin vui muốn công bố.”

Cố Chí Phượng trợn mắt: “Tin vui? Còn có thể có tin vui gì?”

Những người ở nông thôn như họ, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chuyện vui lớn nhất chính là có thể ăn no mặc ấm.

Ăn no mặc ấm? Trái tim Cố Chí Phượng hơi xao động.

Mấy người họ bước nhanh hơn đến chỗ chăn nuôi, trời cuối thu nên tối sớm, đường cũng không thấy rõ.

Mà đoàn người Cố Chí Phượng vừa ra khỏi cửa, Cố Ngân Phượng đã từ trên giường đất nhảy xuống.

Đầu tiên bà ta xốc lò bếp lên nhìn thử, nhìn cơm gạo lức nóng hôi hổi, không khỏi bĩu môi, lầm bầm: “Nhà Chí Phượng đúng là keo kiệt, kiếm được tiền còn keo kiệt đến mức này. Cả năm chúng ta cũng tới không được mấy lần, một bữa cơm ngon cũng không có mà ăn.”

Cố Thiên Phượng nhíu mày nhìn về phía em gái, tức giận nói: “Được rồi, bớt nói mấy câu đi.”

Cố Ngân Phượng hừ một tiếng, phất tay áo nghênh ngang đi vào phòng Cố Tiểu Tây.

Cố Thiên Phượng không quen thấy bà ta như vậy, không khỏi quát lớn: “Cô làm cái gì vậy? Đừng có đi lung tung khắp nơi, trở lại đây!”

Cố Ngân Phượng chạy vào trong phòng dạo qua một vòng, cái gì cũng không có, có chút thất vọng, bĩu môi ngồi trở lại giường đất hỏi: “Anh cả, anh nói rốt cuộc con đường kiếm tiền của gia đình Chí Phượng là gì? Có phải là nó không muốn nói cho chúng ta biết không?”

“Đừng nghĩ ai cũng giống như cô, Chí Phượng không phải người như vậy.” Cố Thiên Phượng uống ngụm nước, lại nói: “Anh không quan tâm người ta kiếm tiền như thế nào, trả tiền lại là tốt rồi.”

Trong lòng Cố Ngân Phượng ha hả cười, dù là với người nhà thì nếu không hợp anh cả cũng không nói nhiều lời.

*

Chỗ chăn nuôi.

Hôm nay người nối đuôi người, đều cực lực đi lên phía trước đứng, e sợ không nghe thấy Vương Phúc nói.

“Một năm qua của chúng ta, các xã viên đều cẩn trọng, tích cực tham gia hoạt động tập thể, làm việc lao động. Trong đội cũng muốn cho các xã viên trải qua cuộc sống phát đạt! Hôm nay, đại đội chúng ta phân phối hiện vật cho mọi người!”

Đầu tiên Vương Phúc nói vài câu khuấy động bầu không khí, sau đó nói mục đích của hôm nay ra.

Tiếng nói vừa dứt, các xã viên đến ghi công điểm đều nhao nhao hoan hô.

Tuy rằng những hiện vật này vào cuối năm khi tổng phân phối lương thực sẽ bị giảm, nhưng giá cả cũng giảm xuống rất thấp, thấp hơn nhiều so với đồ mua bán ở xã cung ứng, đối với các xã viên mà nói là một loại phúc lợi rất tốt.

Vương Phúc nhìn thấy quần chúng hoan hô reo hò, cười nói: “Được rồi, xếp hàng, từng người một tới!”

Bỗng chốc, không khí trở nên khí thế ngất trời, từng nhà đều sai người trở về lấy bình dầu.

Nhà họ Cố cũng không ngoại lệ, Cố Đình Hoài chạy nhanh, anh ấy nghe thấy là sẽ phân phối hiện vật, bèn lập tức về nhà lấy bình dầu.

Hiện vật đều được chia theo đầu người tham gia lao động trong nhà, nam nữ già trẻ đều tính vào, mỗi người được chia tám mươi cân lương thực, một cân dầu ăn và với một cân bông, không tính là nhiều, nhưng tháng này gần như không cần lo lắng đến chuyện ấm no.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.