Cố Tiểu Tây

Chương 227



Cố Tiểu Tây mỉm cười nhún vai, đúng là Cố Duệ Hoài khiến cho người ta ghê tởm, nhưng hôm nay anh ta không có vì Điền Tĩnh mà bôi nhọ nhà họ Cố, tiết kiệm một ít phiền toái, cô cũng không keo kiệt mà đưa cho anh ta vài lời khuyên.

Đương nhiên, xác suất anh ta không nghe rất lớn.

Nhưng những lời này của cô cũng không phải vì anh ta, mà là vì Cố Chí Phượng.

“Tạm thời không nói anh có thể giữ được mạng hay không, cho dù cắt bỏ chân thành công, anh cảm thấy Điền Tĩnh còn có thể coi trọng anh sao?”

“Đương nhiên, mặc dù anh có lành lặn thì Điền Tĩnh cũng không thể nào coi trọng anh. Sau khi cắt cụt, anh thậm chí không thể mang lại cho cô ta tiền tài để mà lợi dụng. Đến lúc đó, anh xem cô ta có còn thèm nhìn anh lấy một cái không.”

Nói đến đây, sắc mặt Cố Duệ Hoài đã rất khó coi.

Anh ta ngừng động tác, đưa tay sờ sờ bàn chân đau nhói của mình, trong mắt cũng có thêm mấy phần sợ hãi.

Anh ta không sợ chết, nhưng sợ Điền Tĩnh không để ý đến anh ta nữa.

Bỗng dưng, Cố Tiểu Tây vỗ tay một cái: “A! Suýt nữa đã quên một chuyện quan trọng.”

Cô nói xong, như cười như không mà nhìn về phía Cố Duệ Hoài: “Nếu như tôi đoán không sai, lúc ở trung tâm y tế, cô ta hẳn đã không ít lần thuyết phục anh cho cô ta vườn rau sau nhà đúng chứ? Có phải anh ta bảo anh về thuyết phục cha không?”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Duệ Hoài chợt biến đổi.

Lúc anh ta vừa mới nghe nói đến “Vàng bạc châu báu”, trong lòng mơ hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng lúc ấy tình huống khẩn cấp, không có suy nghĩ sâu xa rốt cuộc là điểm nào xảy ra vấn đề. Hôm nay nghe Cố Tiểu Tây nhắc tới, mới hiểu được nguyên do của cảm giác này.

Bởi vì Cố Tiểu Tây nói đúng.

Lúc ở trung tâm y tế, Điền Tĩnh dịu dàng mềm mại, mỗi ngày đều kể gian nan của mình khi ở nhà, muốn trồng chút rau để hỗ trợ thêm cho gia đình. Khi đó anh ta cũng không biết vì sao Điền Tĩnh lại cố chấp với vườn rau sau nhà như vậy.

Hiện tại, anh ta đã hiểu.

Lúc này, trong đầu bỗng nhiên hiện ra dáng vẻ nóng nảy của Điền Tĩnh khi ở chợ đen.

Bỗng chốc, sắc mặt Cố Duệ Hoài trắng bệch đến dọa người, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Môi Cố Duệ Hoài mấp máy, đỡ lấy cánh cửa gỗ, giọng nói run rẩy: “Tao… Tao phải đi hỏi cô ấy.”

Cố Tiểu Tây nở nụ cười: “Hơ, hỏi cô ta cái gì? Hỏi trong khoảng thời gian này có phải cô ta vẫn luôn lợi dụng anh hay không à?”

“Cố Duệ Hoài à, đừng ngốc nữa, trong lòng anh đã có nghi ngờ, trái tim kiên định yêu cô ta của anh đã bắt đầu thay đổi, những gì cô ta nói anh còn tin sao? Tuy là tin nhưng có thể tin được mấy phần?”

Tay Cố Tiểu Tây chống cằm, giọng nói như cười, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm nào.

“Có phải bây giờ anh nghĩ cho dù Điền Tĩnh không yêu anh, chỉ là lợi dụng anh, nhưng chỉ cần anh cố gắng, nhất định sẽ khiến cho cô ta nhìn thấy anh không? Hay là muốn cùng đi trại cải tạo lao động với cô ta, để lâu ngày sinh tình?”

“Cố Duệ Hoài, anh thật sự cho rằng Điền Tĩnh muốn anh đi theo đến trại cải tạo lao động à? Anh chỉ làm hỏng thanh danh của cô ta thôi.”

“Không tin anh đi xem thử, xem rốt cuộc Điền Tĩnh có chịu cho anh đi không.”

Dứt lời, Cố Duệ Hoài hơi lảo đảo, bốn phía yên tĩnh.

Ngón tay anh ta nắm chặt cửa, khớp xương trắng bệch, anh ta không phản bác Cố Tiểu Tây, mà khập khiễng ra cửa.

Cố Tiểu Tây lạnh lùng liếc nhìn.

Hôm nay cô và Điền Tĩnh đã hoàn toàn trở mặt, nói là quan hệ cô chết tôi mất cũng không quá đáng, Cố Duệ Hoài cũng bị đuổi ra khỏi nhà, anh ta còn có chỗ nào để mà lợi dụng?

Đột nhiên, sắc mặt Cố Tiểu Tây bỗng thay đổi, chỗ có thể lợi dụng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.