Cố Tiểu Tây

Chương 24



Trần Nguyệt Thăng thoát khỏi sự kìm kẹp của dân quân, tiến lên hai bước, đứng trước mặt Điền Tĩnh, cứng cổ hô: "Tôi không sai! Là anh ta sai! Đạo đức bại hoại! Xúc phạm phụ nữ! Anh ta phải bị bắt lại rồi đưa vào cục cảnh sát!"

Điền Tĩnh nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, không để lại dấu vết lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.

Ngoại trừ Cố Tiểu Tây đã nhìn thấu tất cả thì không có ai nhìn thấy cảnh tượng này.

Kiếp trước cô chỉ nghĩ Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng lưỡng tình tương duyệt, muốn kết hôn. Mỗi lần nhìn về phía hai người lúc bọn họ luôn thấy tình cảm ngọt ngào, nhưng sau này cô mới biết được, nào có lưỡng tình tương duyệt gì, cùng lắm cũng chỉ là tiện nam bị trà nữ lợi dụng thôi.

Hóa ra ngay từ lúc này, Điền Tĩnh liền đã lòng cao hơn trời, tham vọng muốn tìm một người đàn ông tốt hơn.

Hoàng Phượng Anh tức giận không nhẹ, nghĩ đến những gì Trần Nhân đã làm ngày hôm qua, rồi nhìn Trần Nguyệt Thăng không biết hối cải chút nào trước mắt, trong lòng tràn đầy thất vọng, nhà họ Trần giáo dục đứa nhỏ này rất thất bại, lẽ ra bà ấy nên dành thời gian đến nhà họ làm một số công tác tư tưởng.

Bí thư chi bộ Vương Phúc chắp tay sau lưng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh ta có đạo đức bại hoại, xúc phạm phụ nữ hay không thì tự có chúng tôi xem xét. Còn hành vi đánh người của cậu có đúng không? Cậu xem mình đã đánh người ta thành dạng gì rồi? Cậu còn muốn là tiểu đội trưởng không hả?"

Trần Nguyệt Thăng nghe ông ta nói vậy thì mím thật chặt đôi môi dày, không hề lên tiếng.

Khi nghe danh hiệu tiểu đội trưởng sắp bị cách chức, lúc này anh ta mới có chút hối hận, vừa rồi mình không nên làm việc lỗ m ãng như vậy.

Lôi Đại Chùy thấy thế thì đứng ra giảng hòa: “Được rồi, bọn trẻ đánh nhau ẩu đả thôi mà, sao lại nói nghiêm trọng như vậy làm gì?" Dứt lời, ông ta lại chỉ mấy người khác: "Mấy người các cậu mau đưa người ta đi bệnh viện đi, một kẻ là con trai nhà địa chủ nhưng lại không đáng tiền."

Cố Tiểu Tây nghe lời nói hời hợt này thì thầm lạnh lùng chế giễu trong lòng.

Địa chủ và con trai nhà tư bản không đáng tiền, đây chính là hiện trạng xã hội.

Đương nhiên, xưa nay Lôi Đại Chùy đều mặc kệ những chuyện như thế này, nguyên nhân thúc đẩy ông ta mở miệng là bởi vì Trần Nguyệt Thăng là cháu trai của ông ta!

Từ tác phong làm việc của Trần Nguyệt Thăng và anh em Trần Nhân là có thể nhìn ra tính tình và bản tính của đôi cha mẹ nhà họ Trần, nếu không phải phía sau có người làm chỗ dựa thì dựa vào cái gì mà một hộ lại có hai tiểu đội trưởng? Khiến cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng như thế?

Khi dân quân tiến lên đỡ Nhậm Thiên Tường dậy thì một giọng nữ yếu ớt vang lên: "Chờ một chút."

Lôi Đại Chùy nheo mắt nhìn về phía tiếng nói thì nhìn thấy thân hình to mọng của Cố Tiểu Tây đang đứng ở trong sân.

Cố Tiểu Tây là một người nổi tiếng, suốt ngày đi theo phía sau cháu trai ông ta như một cái đuôi. Thế nhưng hôm qua cô đã làm chuyện lớn, khiến cháu gái của ông ta bị công khai xử lý tội lỗi trong đại đội, không phải, đây chính là lý do khiến hôm nay ông ta từ công xã đến đây.

Trần Nguyệt Thăng trừng mắt về phía Cố Tiểu Tây, anh ta luôn cảm thấy cô không nói được lời gì hữu ích cả.

Điền Tĩnh cũng nhướng mày mỏng, dùng đôi mắt hình quả hạnh đen láy liếc nhìn Cố Tiểu Tây, không biết cô sắp ồn ào gây ra phiền toái gì.

Hôm nay cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, nữ chính trong tiểu thuyết Cố Tiểu Tây cũng không phải đèn cạn dầu, mồm mép ầm ĩ quả thực rất phiền phức, vì tránh cho cô sau này làm chuyện xấu, cô ta vẫn là phải tìm cơ hội thu thập một phen.

Lôi Đại Chùy lấy điếu thuốc lá từ trong vạt áo ra rồi nhét vào trong miệng, thuần thục thở ra khói: "Cháu có vấn đề gì?"

Cố Tiểu Tây thận trọng hé miệng cười khẽ: "Hôm qua Nhậm Thiên Tường tới nhà của cháu, sau đó lén nhét thứ gì đó vào túi, cháu thấy có gì đó không ổn nên thấy chắc phải lục soát một chút, có lẽ đó là bằng chứng cho thấy anh ta xúc phạm phụ nữ thì sao?"

Trần Nguyệt Thăng nghe xong, há mồm nói: "Đúng! Lục soát đi!"

Sắc mặt Điền Tĩnh lại hơi thay đổi, cô ta không liên quan gì đến Nhậm Thiên Tường, xúc phạm phụ nữ là gì? Nếu thật sự tìm ra chứng cớ gì thì cô ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh lập tức nhéo mạnh một cái vào bên hông Trần Nguyệt Thăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.