Cố Tiểu Tây

Chương 310



Cố Tiểu Tây nhân cơ hội nói chuyện, ánh mắt nhẹ nhàng miêu tả theo ngũ quan của anh, so sánh với ký ức khắc sâu ở đời trước thì lúc này Yến Thiếu Ngu còn có vẻ hơi ngây ngô.

Không thể nghi ngờ một điều là anh rất ưa nhìn, khác với vẻ nhẹ nhàng của Tống Kim An, đó là một vẻ đẹp rất khoa trương và điên cuồng.

Ánh nắng ban mai chiếu xiên qua khe hở lan can của chiếc xe bán tải lên khuôn mặt đẹp trai khiến đường nét khuôn mặt anh càng trở nên sâu sắc hơn, mày kiếm sắc nét, cặp mắt đào hoa như gỗ mun, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi cực mỏng

Nhưng mà lúc này khuôn mặt tuấn tú đang bị thương, trên gò má trắng nõn có mấy vết trầy rỉ máu, tăng thêm mấy phần cảm giác quyến rũ.

Cố Tiểu Tây nhìn anh, ánh mắt lóe lên, cô hỏi: "Còn anh thì sao, tên anh là gì?"

Yến Thiếu Ngu nâng mí mắt nhìn cô một cái, ánh mặt trời sớm quét qua hàng lông mày sâu thẳm của anh, nhưng không hiểu sao lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Anh quay đầu lại không để ý tới Cố Tiểu Tây, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây mím nhẹ, cô cũng không nản lòng, nếu Yến Thiếu Ngu lạnh tâm lạnh tình, lại kiêu ngạo có thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác, vậy thì không phải là Yến Thiếu Ngu nữa. Tóm lại anh không bài xích cô ngồi ở bên cạnh mình cũng đã là một khởi đầu tốt đẹp phải không?

Cô im lặng và quay lại tiếp tục vẽ bức tranh trong tay.

Yến Thiếu Ngu nghe tiếng bút loạt soạt bên tai, khoanh tay trước ngực, hơi nhắm mắt lại.

Máu trên tay anh nhỏ giọt xuống áo khoác, mùi tanh tràn ngập chóp mũi Cố Tiểu Tây, cô nhíu mày, cưỡng ép kiềm chế bản thân không để ý đến Yến Thiếu Ngu nữa, chỉ mong có thể đến đại đội càng sớm càng tốt, để cô có thể tìm chú Sáu kiểm tra rồi băng bó vết thương cho anh.

Hoàng Thịnh xoa xoa sau gáy, sắc mặt xấu xí, giọng điệu cũng có chút oán hận: "Anh năm, sao anh không để em đánh anh ta?"

Tống Kim An lắc đầu, cười khổ nói: "Thiếu Ngu cũng là anh ba của em, mọi người từ ngàn dặm xa xôi xuống nông thôn đi đến chỗ này, đáng lẽ phải bện thành một sợi dây thừng, chỉ có mấy người chúng ta mà còn định nội chiến hả?"

Hoàng Thịnh bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai nhận anh ta làm anh ba chứ."

Yến Thiếu Ngu rất lợi hại, tuổi còn nhỏ đã dám cầm súng trở thành vua của những đứa trẻ trong đại viện. Nhưng anh chưa từng đối xử với những người hàng xóm lớn lên trong cùng đại viện như bọn họ là bạn. Trong lòng anh, người có thể được anh tán thành chính là đám binh lính và bọn lưu manh đó!

Trong lòng anh, chỉ sợ bọn họ đều là những đứa nhóc còn đang chảy nước mũi, cởi truồng còn chưa lớn trong đại viện phải không?

Nhà họ Yến suy tàn, nhưng kiêu ngạo của anh lại không giảm chút nào, ha, anh ta không biết có nhiều thứ sẽ thay đổi, đây chính là kết thúc!

Hoàng Thịnh hung tợn nghĩ trong lòng, vất vả lắm anh ta mới rời khỏi vòng tròn ở thủ đô, không còn đám người vướng bận kia nữa, chẳng lẽ Yến Thiếu Ngu không tùy ý bọn họ xoa tròn bóp dẹt? Chẳng lẽ anh vẫn cho rằng mình là con trai của một cựu chỉ huy quân sự?

Phan Nhược Nhân ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây một chút, sau đó thấp giọng nói: "Anh họ, anh nói xem, người phụ nữ nhà quê này coi trọng Yến Thiếu Ngu phải không?"

Ngay khi cô ta nói ra những lời này, Hoàng Thịnh đã lạnh lùng cười một tiếng.

Tống Kim An cũng nhíu mày, không vui nhìn về phía Phan Nhược Nhân: "Nhược Nhân, em không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa, em phải biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, biên tập Cố và Thiếu Ngu mới gặp nhau lần đầu tiên thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.