Cố Tiểu Tây

Chương 315



Điền Tĩnh sợ hãi ngước mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh, Tống Kim An.

Chào anh, Tống Kim An.

Cố Tiểu Tây nhìn thấy Điền Tĩnh và Tống Kim An thấp giọng nói chuyện với nhau, không nhịn được nhíu mày, hóa ra ngay từ ban đầu hai người này đã mờ ám với nhau, tên Tống Kim An này đúng là thương hoa tiếc ngọc.

Ăn cơm xong, buổi phỏng vấn lại tiếp tục.

Thế nhưng trước khi phỏng vấn, Điền Tĩnh dọn dẹp bàn ăn, mấy thanh niên tri thức thì thu dọn hành lý, mấy người của Nhật Báo Quần Chúng tụ lại với nhau bàn về thành quả của buổi trưa hôm nay.

Ngụy Lạc nghe Cố Tiểu Tây và Bùi Dịch nói chuyện, lại nhìn Hoàng Lịch viết bản thảo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có những tài liệu thực tế ở đây, cuối cùng có thể đồng thời xuất bản một bản tin tức tuyệt vời, còn về phần Lưu Tường, không cần nhắc tới cũng được.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Ngụy Lạc nói: “Mọi người cũng biết những thanh niên tri thức từ thủ đô tới đây đều có bối cảnh đáng gờm, tòa soạn của chúng ta cử hai người tới, tiếp xúc gần với bọn họ, thuận lợi lấy tin bất cứ lúc nào, hai người ai đồng ý?”

Ngụy Lạc vừa dứt lời, trên mặt Lưu Tường lộ vẻ khiếp sợ: “Có nhiệm vụ? Thế chẳng phải còn phải tiếp tục ở lại sao?”

Tuy nói nơi này cách công xã không xa, thế nhưng nông thôn vẫn là nông thôn, nào có thể tốt như trong thành chứ? Huống chi ở một nơi có điều kiện gian khổ thế này, đám thanh niên tri thức thi thoảng còn tranh chấp đánh nhau, lỡ như khiến cô ta bị thương thì sao đây?

Sắc mặt Ngụy Lạc trở nên nghiêm túc, vuốt cằm nói: “Ừ, phải ăn ở cùng mấy thanh niên tri thức.”

Nhật Báo Quần Chúng cũng xem như một tổ chức nhà nước, một nhánh quan trọng của quốc gia, phải luôn luôn nắm giữ những tin tức và diễn biến mới nhất. Tuy nói đám thanh niên tri thức này không có năng lực cá nhân tốt, thế nhưng trong tương lai, từng người từng người bọn họ đều đại diện cho phía chính phủ, không thể xử lý nhẹ nhàng được.

Trong lòng Lưu Tường cảm thấy bất mãn với quyết định của tổ chức, trên mặt cũng biểu hiện ra vô cùng rõ ràng.

Cô ta đưa tay lắc lắc tay áo Bùi Dịch, bảo anh ta lên tiếng từ chối.

Bùi Dịch còn chưa kịp mở miệng, Cố Tiểu Tây đã đồng ý: “Chủ biên, tôi đồng ý ở lại.”

Đại đội sản xuất Đại Lao Tử này vốn là nhà của cô, bây giờ Yến Thiếu Ngu cũng tới đây rồi, cô còn muốn tìm cơ hội để anh và Thiếu Đường nhận nhau, đương nhiên không thể không đến gần anh, huống chi Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng đang ở đây, tiện thể canh chừng hai người này luôn.

Nếu có cơ hội, thế đương nhiên cô phải cố gắng tranh thủ rồi.

Đương nhiên, cho dù không chiếm lấy, e rằng cũng chẳng có ai tranh với cô, dù sao xét theo một cương vị, cũng chỉ có mình Lưu Tường có thể tranh với cô, thế nhưng đáng tiếc thay, cô ta hoàn toàn không có hứng thú với công việc này, chỉ có chê bai mà thôi.

Ngụy Lạc hài lòng nhìn Cố Tiểu Tây một cái, vuốt cằm nói: “Được, vậy thì Tiểu Cố, còn…”

Ánh mắt bà ấy nhìn về phía Hoàng Bân Bân và Bùi Dịch, hai người này vẫn chưa quyết định xem ai sẽ ở lại, vừa định lên tiếng đã nghe Bùi Dịch nói: “Chủ biên, tôi đồng ý ở lại, tôi là người chụp ảnh cho tòa soạn, mỗi tuần đều có thể cung cấp một ít hình ảnh cho đơn vị.”

Ngụy Lạc rơi vào trầm tư, thật ra bà ấy muốn Hoàng Bân Bân ở lại nhiều hơn, dù sao anh ta cũng chuyên về lĩnh vực nghệ thuật, Hoàng Lịch là biên tập văn bản, có thể thuật lại cảnh tượng làm việc thường ngày của mấy thanh niên tri thức.

Hơn nữa, xét theo một hướng khác, biên tập hình ảnh và biên tập mỹ thuật có hơi giống nhau.

Bởi vì nhận ra được sự do dự và chần chừ của Ngụy Lạc, Bùi Dịch lại đưa ra một liều thuốc mạnh, trịnh trọng nói: “Chủ biên cứ yên tâm, ở tòa soạn của chúng ta đã lâu, tôi cũng có nền tảng về việc viết bài, sẽ không để bà thất vọng đâu.”

Anh ta đã nghe ngóng được, tương lai của mấy thanh niên trí thức này là vô hạn, huống chi đơn vị lại xem trọng mấy thanh niên trí thức này như thế, giao lưu với bọn họ chỉ có tốt chứ không có xấu, cũng chỉ có Lưu Tường không nhận ra điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.