Lúc Cố Tiểu Tây mang cơm về, nhóm thanh niên trí thức cũng vừa mới dọn cơm ra bàn ăn.
Cô đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng rồi cau mày hỏi: “Yến Thiếu Ngu đâu?”
Bùi Dịch sửng sốt, anh ta không biết Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu có quan hệ tốt như vậy từ bao giờ, bèn lắc đầu nói: “Vừa ở chỗ chăn nuôi về anh ấy đã mượn xe đạp của tôi, không biết đã đi đâu.”
“Mượn xe đạp?” Cố Tiểu Tây khẽ nhướng mày.
Tống Kim An nhìn Cố Tiểu Tây rồi nói: “Chắc là Thiếu Ngu đi tìm em trai và em gái của cậu ấy rồi.”
Đôi mắt của Cố Tiểu Tây lóe lên, cô hỏi: “Thanh niên trí thức Tống, anh có biết em trai và em gái của anh ấy được phân đến đại đội nào không?”
Tống Kim An đang định nói thì Phan Nhược Nhân ở bên cạnh bóc vỏ màn thầu cười lạnh: “Hừ, mới quen được một ngày đã dính chặt như vậy, cô không biết xấu hổ sao?”
Cố Tiểu Tây nhếch khóe môi, liếc Phan Nhược Nhân rồi nói: “Yến Thiếu Ngu không để bụng tôi dính lấy anh ấy, nhưng cô còn để bụng hơn hơn cả anh ấy luôn nhỉ.”
“Cô!” Phan Nhược Nhân đập bàn đứng dậy, cô ta nắm chặt cái bánh màn thầu màu vàng trong tay, muốn quăng thẳng vào gương mặt đáng ghét của Cố Tiểu Tây, đúng là con khốn, suốt ngày bám lấy Yến Thiếu Ngu!
Tống Kim An không vui lên tiếng: “Nhược Nhân!”
Phan Nhược Nhân cắn môi, cô ta trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây, sau đó cầm bánh màn thầu chạy ra khỏi điểm thanh niên trí thức.
Cố Tiểu Tây không thèm để ý đến Phan Nhược Nhân, cô nhìn về phía Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống?”
Cô cũng rất muốn biết, sau khi kiếp này và kiếp trước xảy ra sai lệch, rốt cuộc Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly bị phân đến đại đội nào, có cách nào để chuyển họ đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử không?
Cô biết rất rõ tình cảm của Yến Thiếu Ngu dành cho người nhà của mình, nếu như không tìm được cách, rất có khả năng anh sẽ rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Tống Kim An suy nghĩ một lúc sau đó áy náy lắc đầu, lúc đó khi vừa mới được phân công, hình như Yến Thiếu Ngu đã đánh nhau với người hướng dẫn, anh ta hoàn toàn không nghe rõ nơi được phân đến.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, cô cũng không nói gì mà chỉ gật đầu với Tống Kim An sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này Tống Kim An nhìn về phía Thôi Hòa Kiệt nói: “Cô có thể hỏi dẫn đường Thôi, anh ấy biết rõ hơn tôi.”
Đôi mắt của Cố Tiểu Tây khẽ chuyển động, nhìn về phía Thôi Hòa Kiệt.
Cô vẫn luôn không có ấn tượng tốt với người này, bởi vì gã xu nịnh, kiếp trước vì để lấy lòng Hoàng Thịnh và những người khác, gã đã tìm mọi cách để sỉ nhục Yến Thiếu Ngu, ước gì có thể chà đạp anh ở dưới chân mới thể hiện được bản chất chó săn của gã.
Người này để trèo lên cao, chuyện gì gã cũng làm được.
Thôi Hòa Kiệt đang vui vẻ ăn uống, nghe Tống Kim An nói, miệng gã dừng lại rồi cười ngượng. Gã suy nghĩ một lúc, nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: “Tôi nhớ em trai và em gái của thanh niên trí thức Yến được phân đến đại đội Liễu Chi.”
Cố Tiểu Tây nhướng mày: “Đại đội Liễu Chi?”
Đại đội này cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử không tính là gần lắm, mặc dù đều thuộc sự quản lý của huyện Thanh An, nhưng lại rất xa xôi, nhưng nơi đó lại rất gần Vĩ Đầu Trang nơi cải tạo lao động, ở đấy toàn là núi, điều kiện sinh hoạt rất khó khăn, sao bọn họ lại bị phân đến đó?
Thôi Hòa Kiệt gật đầu: “Ừ, đúng là đại đội Liễu Chi.”
Vốn dĩ gã không muốn dính vào chuyện này, dù sao Cố Tiểu Tây cũng vì Yến Thiếu Ngu, gã hận không thể đẩy hai người ra, có thể đồng ý giúp đỡ sao? Chẳng qua không thể không cho Tống Kim An mặt mũi, chỉ nói mấy câu đơn giản, còn có thể đổi lấy một ân huệ.
Cố Tiểu Tây gật đầu, cô nói cảm ơn với Tống Kim An và Thôi Hòa Kiệt sau đó lập tức sách túi lưới rời đi.
Hoàng Thịnh liếc nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Tây, sau đó nhìn Tống Kim An im lặng không nói gì, anh ta dùng vai đụng Tống Kim An một cái rồi nhỏ giọng nói: “Anh Năm, anh nói xem, có phải anh coi trọng cô thôn hoa này đúng không?”
Tống Kim An như thể vừa mới tỉnh táo lại, anh ta nghi ngờ hỏi: “Thôn hoa gì?”
Hoàng Thịnh tặc lưỡi, anh ta nói bằng giọng hận sắt không thành thép: “Ôi, Cố Tiểu Tây đó! Ngoại trừ cô ấy thì còn có thể là ai?”
Nói xong, anh ta lại chép miệng: “Mặc dù ánh mắt của Cố Tiểu Tây không tốt lắm, nhưng lớn lên rất xinh đẹp, anh Năm thích cô ấy cũng là chuyện bình thường, dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây một thời gian dài, không bằng… Ha ha ha.”