Cố Tiểu Tây

Chương 350



Nhìn thấy vẻ nén giận và ánh mắt phẫn nộ rúng động lòng người của Cố Tiểu Tây, sắc mặt Yến Thiếu Ngu trở nên tái nhợt.

Anh suy đoán ra vô số khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Cố Tiểu Tây cứu Yến Thiếu Đường. Việc cô tiếp cận một cách khó hiểu thật sự đáng nghi, trong khoảng thời gian qua anh cũng gặp rất nhiều chuyên gió tanh mưa máu, khó tránh khỏi đa nghi hiểu lầm.

Có điều, Thiếu Đường khỏi bệnh từ lúc nào? Tại sao cô bé lại nhớ được tên mình?

Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mấp máy, giọng khàn khàn: “Xin lỗi cô, tôi hiểu lầm cô rồi. Nhưng, tôi muốn biết tại sao cảnh sát thành phố Chu Lan không giữ người mà lại giao cho cô, để cô mang cô bé về?”

Nghe thế, Cố Tiểu Tây hơi nghẹn lời, nghĩ đến lời giải thích ban đầu của mình, mắt cô loé sáng.

Cô không ngờ Yến Thiếu Ngu lại có thể đưa ra một câu hỏi mấu chốt trong thời khắc quan trọng này.

“Có gì lạ đâu? Lần đầu gặp nhau, Thiếu Đường rất ngốc, giống như có vấn đề về thần kinh vậy, con bé không thể phản ứng bình thường, bên cảnh sát không hỏi được thông tin hữu dụng nào, cũng chẳng thể chăm sóc nó.”

“Tôi là người cứu Thiếu Đường khỏi tay mẹ mìn, đương nhiên tôi không muốn con bé lưu lạc đầu đường xó chợ.”

“Tôi nói với họ tôi sẽ chăm sóc Thiếu Đường chu đáo, cảnh sát thành phố Chu Lan cũng tới thị sát một thời gian, họ rất tin tưởng tôi.”

Cố Tiểu Tây liếc Yến Thiếu Ngu, lời ít ý nhiều, phong thái ung dung không hề nao núng.

Yến Thiếu Ngu khẽ nhíu mày, anh đè nén cảm xúc rối bời trong lòng, ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây, nghiêm túc hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, tôi muốn biết Thiếu Đường khá lên kiểu gì? Nó… Nó…”

Yết hầu anh lăn lên lộn xuống, giọng hơi nghẹn ngào: “Thiếu Đường bị ngốc từ bé, bệnh tình cũng khá nghiêm trọng. Cô bé không chỉ không tự lo việc sinh hoạt mà còn không thèm nói năng. Ấy vậy mà cô bé lại khỏi được bệnh, thậm chí còn biết mở miệng nói chuyện? Tại sao lại thế?”

Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây, ngón tay quấn băng gạc khẽ run lên, để lộ cảm xúc rối bời.

Bọn họ từng tìm rất nhiều bác sĩ chạy chữa cho Yến Thiếu Đường, đáng tiếc, người ta đều nói con bé bị bệnh từ trong bụng mẹ, không chữa được. Không ngờ sau lần bị bắt cóc này, cô bé lại khỏi bệnh. Chẳng lẽ đây chính là Tái ông mất ngựa, tưởng họa nhưng lại là phúc mà người ta hay nói ư?

Cố Tiểu Tây thả lỏng mặt mày, hơi nghiêng đầu, nói bằng thái độ hoài nghi: "Anh hỏi tôi nhiều như vậy nhưng tôi còn chưa hỏi anh. Thanh niên trí thức Yến, anh có quan hệ gì với Thiếu Đường?"

Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu bình tĩnh nhìn Cố Tiểu Tây, nét mặt có phần nghiêm túc: "Là anh em ruột, tôi là anh cả cô bé."

Cố Tiểu Tây khoanh hai tay vào nhau, nhìn Yến Thiếu Ngu từ đầu đến chân, làm bộ ngờ vực: "Chứng minh như thế nào? Mặc dù hai người trông rất giống nhau nhưng đâu thể dựa vào vài câu nói của anh để tôi tin anh là anh trai Thiếu Đường chứ?"

Đôi mắt đen tuyền của Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây, im lặng một hồi, sau đó móc ra một tấm ảnh từ trong túi áo khoác.

Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, nhận lấy tấm ảnh quen thuộc này.

Trong ảnh là một nhà sáu người hạnh phúc, đều là những gương mặt thân quen. Kiếp trước, Yến Thiếu Ngu luôn vuốt phẳng tấm ảnh đến khi nó hằn lên một đường nhỏ như sợi lông rồi mới cất nó đi với vẻ mặt thất vọng.

Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây hơi mím lại, cô không nói gì, trả ảnh cho Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ngu cất kĩ tấm hình rồi nhìn Cố Tiểu Tây: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết không? Tại sao Thiếu Đường lại hết bệnh ngốc?”

Nghe vậy, Cố Tiểu Tây vén sợi tóc vểnh ở bên má ra sau tai, nhướng mày một cách vô tội: “Tôi không biết nữa, ai dám chắc rằng chữa được bệnh ngốc? Có lẽ đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng tôi là nơi có phong thủy rất tốt, Thiếu Đường chỉ cần đặt chân đến đây là sẽ khỏi ngay?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.