Cố Tiểu Tây

Chương 423



Người đàn ông trung niên gật đầu nhẹ, hút một hơi thuốc lá, nhìn về phía Yến Thiếu Ngu bằng ánh mắt kỳ lạ, nói: "Đúng vậy, đại đội Liễu Chi, nghe khẩu âm của cậu cũng không giống như người ở đây đâu. Chàng trai, cậu từ đâu đến đây? Là ở rể đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?"

Ánh mắt của ông ta dò xét liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, âm thầm gật đầu.

Đây cũng không phải là suy đoán lung tung. Dù sao thì cô gái nằm ở trên lưng của anh rõ ràng là người địa phương, dáng dấp lại xinh đẹp. Với điều kiện này, đặt cô ở bất kỳ đại đội đều là miếng bánh thơm ngon cả, nhưng ngược lại cô lại tìm người ở bên ngoài. Tuy nhiên, chàng trai này lại rất đẹp trai nên được cô gái này xem trọng cũng điều hết sức bình thường.

Cố Tiểu Tây cắt đứt chủ đề của ông ta, hỏi: "Chú ơi, hai ngày trước không phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn để tham gia vào đại đội sản xuất hay sao? Đại đội Liễu Chi đã sắp xếp xong cho thanh niên trí thức rồi ư? Điểm của thanh niên trí thức đang ở đâu vậy ạ?"

Người đàn ông trung niên sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Cháu hỏi chuyện này để làm gì?"

Cố Tiểu Tây mỉm cười, duỗi tay ra nhéo cằm của Yến Thiếu Ngu, nói: "Chú nhìn người đàn ông của cháu này. Anh ấy hắn chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn vào đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta. Em trai và em gái của anh ấy đến đại đội Liễu Chi. Lúc này tình cờ đến đây và sẵn tiện có thể đi thăm người thân nữa đấy."

Nghe thấy vậy, người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Thanh niên trí thức mới xuống nông thôn chưa được mấy ngày, ngược lại hai người lại kết hôn nhanh vậy."

Cố Tiểu Tây cười nhẹ, không nói gì.

Hai người bọn họ ở trên núi nhiều ngày như vậy, trai đơn gái chiếc, nếu nói cả hai trong sạch thì chỉ sợ không có ai tin. Nếu không nói là vợ chồng, vậy coi như thành vấn đề về tác phong. Ngược lại, bọn họ có thể phủi mông một cái rồi đi, nhưng Thiếu Ương và Thiếu Ly còn đang ở đại đội Liễu Chi, tránh cho hai người đó bị xem thường.

Ở nông thôn những năm 1970, sức mạnh của dư luận vẫn là rất mạnh.

Không biết là Yến Thiếu Ngu có nghĩ như vậy không hay là tâm tư của anh đều đặt ở trên người các em của mình nên cũng không có lên tiếng phản bác.

Người đàn ông trung niên nói: "Điều kiện của đại đội Liễu Chi rất kém. Lúc này, thanh niên trí thức đến đây không nhiều, tổng cộng có năm người và đều điểm thanh niên trí thức. Chẳng qua điểm thanh niên trí thức đã bỏ hoang từ lâu. Hai ngày trước, trời đổ mưa, chỗ đó bị sập đổ, nghe nói một thanh niên trí thức bị đè trúng nên bị thương rồi."

Bỗng nhiên, vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu biến đổi, mặt mày sắc bén như lưỡi đao, hỏi: "Bị thương sao? Là ai?"

Cố Tiểu Tây cũng nhíu mày lại, sắc mặt của cô cũng trở nên nặng nề hơn.

Sự việc ở đời này và sự việc đời trước đã xuất hiện sai lệch. Khi đó, Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly đều không có đến đại đội Liễu Chi, tất nhiên cũng không có xảy ra sự việc điểm thanh niên trí bị sụp đổ làm bị thương ai cả.

Nói đến đây, điểm thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không duy trì được bao lâu.

Người đàn ông trung niên bị khí thế của Yến Thiếu Ngu làm cho giật nảy mình, ông ta lắp bắp nói: "Không... Không biết đâu. Tôi cũng chỉ là nghe người ta nói sau khi những thanh niên trí thức kia đến đây, mỗi ngày bọn họ đều phải dọn dẹp điểm thanh niên trí thức, tôi chưa từng trông thấy bọn họ."

Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu càng u ám hơn.

Người đàn ông trung niên rụt cổ lại một cái, ông ta chỉ một nơi xa xa nói: "Bí thư chi bộ ở chỗ đó, hai người đi đi!"

Nói xong, ông ta liền vội vàng xoay người lại, chạy thật xa.

Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ngu, nói: "Anh tỉnh táo lại một chút, chúng ta đi tìm bí thư chi bộ trước. Sau đó, chúng ta sẽ hỏi kỹ càng về sự việc của nơi ở của thanh niên trí thức. Chuyện này người khác không biết rõ, chắc chắn bí thư chi bộ sẽ biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.