Cố Tiểu Tây

Chương 464



Yến Thiếu Ngu rũ mắt, mím môi mỏng, ừ một tiếng, giọng điệu vô cảm, giống như không hề lo lắng chuyện này.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, Cố Tiểu Tây có thể tìm cậu làm em rể của tôi, ánh mắt coi như không tệ." Cố Tích Hoài vỗ vỗ vai Yến Thiếu Ngu, không chĩa mũi nhọn như nãy nữa, trên mặt đầy sự hài lòng và tán thưởng.

Anh ấy nhìn người khá chuẩn, mặc dù Yến Thiếu Ngu ít nói, không dễ hòa đồng lắm, nhưng nhân phẩm hẳn là không tệ, nếu không sẽ không bảo vệ Cố Tiểu Tây ở trên núi nhiều lần như thế.

Yến Thiếu Ngu hơi giật mình, tựa như không ngờ Cố Tích Hoài lại đổi chủ đề, thậm chí còn khen mình.

Đôi môi nhàn nhạt của anh khẽ cong lên, tâm trạng vừa rồi bị Tống Kim An kích thích dịu đi rất nhiều, được gia đình cô thừa nhận, cũng là một chuyện rất quan trọng trong đời anh.

*

Bên này, Cố Tiểu Tây cầm áo của mình bọc lấy Yến Thiếu Đường đang ngủ say, sợ gió trên đường sẽ làm con bé lạnh.

Hành động này rơi vào trong mắt Yến Thiếu Ly, cô ấy nở nụ cười, ho khan mấy cái, giọng điệu trêu chọc nói: “Chị nghĩ em nên tiếp tục gọi chị là Tiểu Tây, hay là chị dâu đây?"

Cô ấy vốn tưởng nói đến chuyện này, Cố Tiểu Tây sẽ ngượng ngùng, ai biết, cô lại nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em muốn đổi xưng hồ ngay bây giờ cũng được, nhưng không có lì xì đổi miệng đâu đó."

Cố Tiểu Tây nghiêm túc nói, khiến Yến Thiếu Ly bên cạnh trợn mắt há mồm.

Một lúc sau, khóe miệng cô ấy giật giật, mặt đầy khâm phục nói: “Tiểu Tây, em chịu thua da mặt của chị luôn! Danh xưng chị dâu này xem như là đã định rồi, có điều, khi nào chị đưa lì xì đổi miệng cho em, em mới gọi."

Cố Tiểu Tây bật cười, mắt cong cong, lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Yến Thiếu Ly ngây người một lúc, mím môi nghĩ thầm: Anh trai mình và Tiểu Tây đều đẹp như vậy, nếu như sau này kết hôn sinh con, vậy cháu mình sẽ đẹp đến mức nào đây?

Một lúc sau, Yến Thiếu Ly nói: "Đúng rồi! Tiểu Tây, ngọc bội anh em đưa cho chị, chị phải giữ cẩn thận đó, biết chưa?"

Cố Tiểu Tây gật đầu, tò mò hỏi: "Ngọc bội đó rốt cuộc là gì vậy?"

Yến Thiếu Ly nhìn cô, sau đó nhìn chung quanh, ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: “Chiếc ngọc bội đó có lai lịch rất lớn, là tổ tiên nhà em để lại, chỉ có có con dâu cả mới được giữ, là bảo bối gia truyền!"

Cố Tiểu Tây nghe vậy không cười nổi nữa, sắc mặt có chút phức tạp nói: "Cơ thể Thiếu Ương cần điều dưỡng, chưa từng nghĩ đem ngọc bội này ra tiệm ký gửi, đổi ít tiền ứng phó nhu cầu cấp thiết à?"

Yến Thiếu Ly nhướng mày, trịnh trọng nói: “Cho dù nhà em gặp khó khăn đến đâu, cũng không bao giờ đem ngọc bội ra ngoài đổi lấy tiền. Nếu anh cả đã đưa ngọc bội cho chị, xem như là đã nhận định chị, cũng đừng vì chuyện vớ vẩn của anh hai mà đánh mất ngọc bội."

Cố Tiểu Tây trầm mặc, một lát sau, im lặng gật đầu.

Yến Thiếu Ly cho là cô đang lo lắng về chuyện viện phí của Yến Thiếu Ương, mím môi, an ủi nói: "Được rồi, chị đừng suy nghĩ nhiều. Anh cả nhất định sẽ có cách giải quyết, anh cả em là lợi hại nhất!"

Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn cô ấy, cô gái này cũng sùng bái anh cả mình ghê.

Cô đương nhiên không phải lo chuyện tiền nong, có không gian Tu Di ở đó, có thể thoải mái kiếm tiền, huống chi trong đó có đủ loại vàng bạc châu báu, kiếm tiền nhanh hay chậm đều không khó.

Cô chỉ là nghĩ đến kiếp trước, rốt cuộc Yến Thiếu Ngu gặp phải hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, mới mang ngọc bội đi cầm, dứt khoát rời khỏi đại đội, rồi đi bộ đội.

Kiếp trước, anh đã trải qua rất nhiều chuyện, muốn nhập ngũ ở thủ đô có rất nhiều trở ngại, chắc chắn đã gặp rất nhiều khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.