Cố Tiểu Tây

Chương 470



Mới đầu cô cũng không có phát hiện ra điều gì kỳ lạ, cho đến khi sờ vào giếng nước, nhà tranh, ruộng tốt nhô lên, mới giật mình cảm giác giống như đã từng quen biết. Hình ảnh trên ngọc bài này đúng là hình ảnh thu nhỏ của không gian Tu Di, vậy có phải giữa hai người có liên hệ gì hay không?

Suy đoán này khiến tim Cố Tiểu Tây đập thình thịch, có chút nghi hoặc và khó hiểu.

Tranh của cô là tổ tông để lại, ngọc bài này lại là đồ gia truyền của nhà họ Yến, nhưng nhà họ Yến và nhà họ Cố là quan hệ mà có bắn đại bác cũng không tới. Chẳng lẽ mấy trăm năm trước, hai nhà bọn họ còn có ngọn nguồn sâu xa gì đó sao?

Vậy ngọc bài này thì sao? Nó có thể giống như bức tranh trục cuộn, trở thành bảo bối trong không gian ý thức của con người không?

Nghi vấn này đan xen không ngừng ở trong đầu, bờ môi của Cố Tiểu Tây mím chặt, tâm trạng đã trở nên có chút phức tạp.

Bỗng dưng, động tác của cô lại hơi khựng lại, lật ngọc bài lại, bên kia chỉ có một gốc cây đại thụ lẻ loi, thấy không rõ tạo hình phiến lá rốt cuộc là cây gì, nhưng nhìn tán cây che kín bầu trời, trông vô cùng uy nghiêm thì cũng biết không phải dạng tầm thường.

Tuy rằng không biết quan hệ giữa ngọc bài và không gian Tu Di, nhưng hai cái này chắc chắn có liên quan tới nhau.

Nhưng điều huyền bí ở đây là Yến Thiếu Ngu, thậm chí nhà họ Yến đều khẳng định là không biết.

Chốc lát, trong lòng Cố Tiểu Tây nảy ra một ý, nếu bỏ ngọc bài vào không gian Tu Di thì sẽ như thế nào?

Cố Tiểu Tây cân nhắc một chút ở trong lòng, vẫn quyết định thử một lần. Không gian Tu Di vốn là thứ thần ký, vật có liên quan chắc chắn cũng không phải vật tầm thường. Nếu như không thể dùng, chỉ là bảo vật gia truyền thì đây cũng là một của quý.

Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Tây cũng không trì hoãn nữa, lập tức cầm ngọc bài trong tay tiến vào không gian Tu Di.

Cho dù bên ngoài mưa gió tràn ngập như thế nào, trong không gian Tu Dĩ đều mang hơi thở ấm áp phồn thịnh.

Cố Tiểu Tây vừa đứng vững, lòng bàn tay đã phát ra một luồng ánh sáng màu trắng nóng rực.

Ngay sau đó, ngọc bài đã thoát khỏi tay cô, xẹt qua giữa không trung, chợt vang một tiếng bùm rồi rơi vào trong giếng nước.

Cố Tiểu Tây sửng sốt, ghé vào bên cạnh giếng để nhìn vào bên trong, nước giếng trong veo có thể thấy đáy. Có thể thấy rõ một tấm ngọc bài trong suốt nằm ở đáy giếng, còn mơ hồ tản ra vầng sáng màu trắng ngà.

Cô nhướng mày, vừa định lấy thùng nước vớt lên thử, vầng sáng bỗng nhiên thoát ra khỏi giếng.

Cố Tiểu Tây giật mình tại chỗ, mọi thứ trước mắt đều bị vầng sáng bao phủ, nhìn không được, sờ không được, tựa như hư vô.

Trên mặt cô mang theo chút sợ hãi, cắn răng, rời khỏi không gian Tu Di.

Cố Tiểu Tây ngồi trên ghế, há to miệng thở dốc, trên đầu là lớp mồ hôi mỏng mịn,. Sau khi bình tĩnh lại, cô lại lần nữa tiến vào trong không gian Tu Di. Lúc này, vầng sáng đã tiêu tan, mà trong không gian cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Xưa nay Cố Tiểu Tây luôn bình thản, nhưng giờ lại lộ vẻ ngạc nhiên đến cực độ.

Cô đi hai bước, cúi đầu nhìn bãi cỏ vắt ngang dưới chân, môi khẽ mím lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc ngổn ngang. Cô nghĩ hai cái này có liên quan, có lẽ sẽ lại tạo ra một không gian Tu Di mới, nhưng không ngờ cuối cùng lại dung hợp.

Con ngươi của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích, trong lòng có một dự cảm không tốt, đi tới bên cạnh giếng, nhìn vào bên trong. Quả nhiên, ngọc bài vốn dĩ đang tản ra vầng sáng trắng ngà đã biến mất không thấy đâu, mà màu sắc giếng nước càng thêm trong suốt so với trước đây.

Nguy rồi, ngọc bài này là bảo vật gia truyền của nhà họ Yến, sau này biết ăn nói thế nào?

Không biết không gian Tu Di truyền cho đời sau như truyền bảo vật gia truyền không?

Cố Tiểu Tây có chút đau đầu, phiền não cả buổi, thở dài rồi kệ luôn. Tình huống đã như vậy, chuyện sau này để sau hẵng nói, đi đến đâu tính đến đó, hiện tại suy nghĩ những thứ này chỉ là thêm phiền não thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.