Cố Tiểu Tây

Chương 479



Cố Tiểu Tây do dự nói: “Không biết bí thư chi bộ còn không nhớ Nhậm Thiên Tường không?”

Nghe vậy, Vương Phúc sửng sốt, nhìn Vương Bồi Sinh một cái, người nọ nói: “Chính là nam đồng chí có xuất thân địa chủ mà lần trước gây chuyện ở đại đội chúng ta sao? Tôi nhớ, lúc ấy hình như cậu ta có dính líu đến Điền Tĩnh?”

Vương Phúc tỉ mỉ hồi tưởng, nói: “Chính là Nhậm Thiên Tường mà đùa giỡn lưu manh với Điền Tĩnh sao?”

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ta. Khi đó Điền Tĩnh đến trại cải tạo lao động, Nhậm Thiên Tường cũng đi, giữa hai người dường như không trong sạch, tôi từng thấy sau khi Điền Tĩnh trở về thì Nhậm Thiên Tường cũng âm thầm mò vào nhà cô ta.”

“Điền Tĩnh thấy tôi biết được quan hệ của hai người, từ đó về sau càng oán hận tôi.”

Biểu cảm của Cố Tiểu Tây có chút khó xử, giọng điệu cũng cực kỳ thẹn thùng. Trong thời đại này, quan hệ nam nữ như của Điền Tĩnh và Nhậm Thiên Tường sẽ phải nhận lấy mưa gió trong lễ rửa tội. Vấn đề tác phong như này là cần phải phạt thật mạnh.

Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhíu mày suy tư, dù sao hai người này cũng có tiền án, lời của Cố Tiểu Tây cũng không phải không có đạo lý.

Hơn nữa, rốt cuộc hai người này có quan hệ hay không, chỉ cần kiểm tra giống như lần trước là có thể làm rõ ràng.

Vương Bồi Sinh nói: “Đây đúng là một lý do, cô yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ nhớ kỹ. Còn có một nguyên nhân nữa? Là cái gì? Cô nói ra hết đi, vừa hay trở về huyện Thanh An, chúng ta lập tức báo cáo rồi tính sau.”

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Cố Tiểu Tây nghiêm túc hơn rất nhiều.

Cô hạ giọng nói: “Có một buổi tối tôi bắt gặp Trần Nguyệt Thăng và Điền Tĩnh, lúc ấy hai người bọn họ đang tranh chấp chuyện chia tay.” Vương Phúc nghi ngờ nói: “Chuyện chia tay? Nếu như là đối tượng chính đáng, bị cô đụng phải cũng không có vấn đề gì chứ?”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng: “Hai người cũng biết, điều kiện của nhà Điền Tĩnh khá kém, phần lớn chuyện ăn mặc đều nhờ Trần Nguyệt Thăng cho, nên đương nhiên cô ta không muốn chia tay. Cho nên lúc ấy đã nói không biết lựa lời, nói... Nói rằng cả nhà Trần Nguyệt Thăng lợi dụng chức vụ để mưu cầu lợi ích, thường xuyên mượn cơ hội đi đến xã cung ứng để nuốt riêng tiền của trong đại đội!”

Nghe vậy, sắc mặt Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đều thay đổi kịch liệt, thất thanh nói: “Lời này cũng không thể nói bừa!”

Cố Tiểu Tây lộ vẻ mặt rất chân thật, nói: “Lời này làm sao tôi dám nói bừa được? Hai người ngẫm lại xem, mặc dù gia đình Trần Nguyệt Thăng có hai đội trưởng, nhưng từ đâu mà vốn liếng lại sung túc đến vậy? Tùy tiện cũng có thể lấy ra được mười đồng hai mươi đồng?”

“Chúng ta đều biết luật sắc là ‘không được lấy một đường kim mũi chỉ của nhân dân’, cả nhà Trần Nguyệt Thăng lại phạm tội một cách công khai như vậy. Bí thư chi bộ, mọi người cũng không thể nhân nhượng được. Dù có thế nào, trước tiên phải điều tra, kiểu gì cũng để lại dấu vết thôi.”

Vương Phúc cũng không hút thuốc nữa, sắc mặt khó coi, mơ hồ có chút xanh xao.

Vương Bồi Sinh cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu quả thật giống như lời cô nói, vậy đại đội của chúng ta nhất định không được nhân nhượng! Trước tiên không nên để lộ chuyện này ra ngoài, trở về kiểm tra lại sổ sách, tìm được chứng cớ hẵng ra tay!”

Vương Phúc không có biểu cảm gì, nhưng quanh người đã thấy rõ vẻ vô cùng tức giận.

Cố Tiểu Tây cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, đáy mắt tràn đầy sự hờ hững.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc buông tha cho Trần Nguyệt Thăng, đó là một tên tiểu nhân không hơn không kém, trong khi mọi người đang sống cuộc sống hỗn loạn, người như anh ta dựa vào cái gì mà có thể bình yên vô sự?

Chỉ là không biết, sau khi bị tước đoạt danh tiếng tiểu đội trưởng, lại phát hiện ra vợ mình cắm sừng, con cũng không phải của mình thì Trần Nguyệt Thăng sẽ có cảm xúc gì? Có tuyệt vọng như cô ở kiếp trước hay không?

Gương mặt Cố Tiểu Tây giãn ra, nụ cười bên môi nhạt đi rất nhiều.

Bởi vì chuyện của Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng, không khí trên xe bò nặng nề hơn rất nhiều, một đường không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.