Cố Tiểu Tây

Chương 504



Trong mắt Yến Thiếu Ngu lộ ra vẻ trầm tư, anh gật đầu nói: "Cảnh sát nhân dân sẽ đưa việc này vào danh sách quan trọng."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Điền Tĩnh mưu toan hại bé, ngồi tù là đáng đời!" Lúc Cố Chí Phượng nói đến việc này, giọng điệu ông ấy vẫn rất bực bội, nếu không phải vì Điền Tĩnh, thì bé nhà ông đâu phải chịu khổ trong núi nhiều ngày như vậy. Còn suýt chút nữa không về được?

Yến Thiếu Ngu gật đầu, nói: "Chú Cố, chú ăn cơm đi, cháu lên xem Tiểu Tây và Thiếu Ương."

Cố Chí Phượng xua tay, tiễn anh bằng mắt rời khỏi phòng bệnh.

Ông ấy cười khổ lắc đầu ăn từng miếng mì, con cháu tự có phúc của con cháu, thứ ông ấy có thể làm không nhiều, nhưng mà chỉ cần bé vui vẻ, sau này có thể hạnh phúc, vậy là ông ấy đã đủ hài lòng rồi.

*

Lúc Yến Thiếu Ngu trở lại phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, Cố Tiểu Tây đang chuẩn bị đi về.

Khi Cố Tiểu Tây nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt vốn đang lo nghĩ của cô nhẹ nhàng thở ra, đánh giá anh từ trên xuống dưới vài lần, xác định anh không bị đánh một trận tơi bời thì mới hơi ngượng ngùng nói: "Thiếu Ngu! Anh không sao chứ? Cha em không làm khó anh chứ?"

Cô biết tính tình của Cố Chí Phượng, chỉ sợ ông ấy sẽ ra tay đánh người.

Trong chuyện tình cảm này, cô vẫn luôn là bên chủ động, Yến Thiếu Ngu quá vô tội, nếu quả thật vì nguyên nhân này mà anh bị đánh, thì sợ mình sẽ đau lòng mất mấy ngày.

Yến Thiếu Ngu bật cười, trong đôi mắt hẹp dài đen như mun phản chiếu hình bóng Cố Tiểu Tây, anh cười lắc đầu nói: "Sao có chuyện đó được?"

Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, cô nói khẽ: "Vậy là tốt rồi, vậy là em yên tâm rồi."

Cố Tích Hoài ở bên cạnh cười ha ha, có chút buồn bực nói: "Cố Tiểu Tây, em đúng càng ngày càng bất công. Thiếu Ngu, tôi thực sự rất muốn học hỏi cậu một chút, cậu làm thế nào mà túm được con bé thế? Trước kia con bé không như vậy đâu!"

Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn anh ấy một cái, đôi mắt cong cong chế giễu: "Không nghe, không nghe con rùa niệm kinh."

Nói xong, cô nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, nói: "Được rồi, em phải về đây, Thiếu Ly và Thiếu Đường đang ở nhà chờ đó."

Yến Thiếu Ngu khẽ đáp: "Để anh đưa em ra ngoài."

Cố Tiểu Tây xua tay, vừa đi ra khỏi phòng bệnh, vừa nói: "Không cần, Thiếu Ương còn chưa ăn cơm đâu, anh cho cậu ấy ăn trước đi, em có thể tự đi được, trời còn chưa tối mà."

Yến Thiếu Ngu không nói gì nữa, anh khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn cô đi xa.

Khi Cố Tiểu Tây ôm rổ rời khỏi bệnh viện cũng là lúc hoàng hôn buông xuống. Cô cũng không gọi xe bò mà tăng tốc đi về phía đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, cô tính đến điểm thanh niên trí thức xem trước, không biết mấy người Uông Tử Yên đã thu xếp xong chưa nữa.

Trên đường đi, Cố Tiểu Tây cẩn thận suy nghĩ.

Yến Thiếu Ngu sắp rời đi, chưa nói đến chuyện đoạn đường này tàu xe mệt mỏi, điều kiện trong bộ đội chắc chắn cũng rất gian khổ, cô phải nghĩ cách mang cho anh một ít thức ăn di động và bổ dưỡng, cả nước giếng không gian nữa, cũng phải chuẩn bị cho anh mang đi, còn có...

Cô vừa nghĩ vừa đi nên tốc độ rất nhanh, khi trời vừa tối, cô đã về đến đại đội.

Điểm thanh niên trí thức vừa mới đốt đèn dầu hoả, nhưng mà nhóm thanh niên trí thức còn đang ở bệnh viện trông nom Hoàng Thịnh, nên không có mấy người trở về. Cô đi một chuyến đến ký túc xá của nữ thanh niên trí thức, Uông Tử Yên, Kim Xán và Lam Thiên đều ở đó.

"Chị Cố!" Uông Tử Yên vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây đã không giấu được nụ cười trên môi.

Điều kiện của điểm thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất Đạo Lao Tử cũng không tính là tốt, nhưng so với đại đội Liễu Chi thì như trên trời với dưới đất, ít nhất áp lực tâm lý sẽ không quá lớn, có thể thả lỏng một chút.

Kim Xán cũng cười chào Cố Tiểu Tây một tiếng, trong giọng nói cũng đầy vẻ cảm kích.

Cố Tiểu Tây cười cười: "Dọn dẹp xong rồi chứ? Lôi Nghị bên kia thế nào rồi?"

Uông Tử Yên cười nói: "Tên kia là người khéo đưa đẩy, không cần lo lắng, chị Cố yên tâm đi."

Cố Tiểu Tây gật đầu, nói: "Cũng không còn sớm nữa, chị về nấu cơm trước đây, đợi chút nữa các em nhớ đến. Lúc nào nấu cơm xong, chị sẽ bảo Thiếu Ly tới đón hai người."

Nói xong, cũng không đợi hai người Uông Tử Yên từ chối, cô đã ôm rổ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.