Uông Tử Yên nhìn bóng lưng yểu điệu của Cố Tiểu Tây đi xa, không khỏi cảm thán: “Chị Cố đúng là một cô gái tốt, xinh đẹp lại tốt bụng, đúng là rất xứng đôi với anh Yến, sau này bọn họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Kim Xán hé miệng cười, gật đầu nói: “Đúng, hy vọng bọn họ có thể ngọt ngào hạnh phúc, bên nhau trọn đời.”
Nói xong hai người nhìn nhau cười khẽ, biểu cảm trên gương mặt đều tràn ngập mong ước tốt đẹp.
Lúc này, Uông Tử Yên thấy Lam Thiên ngồi ở đầu giường không hé môi có hơi cô đơn, cô ấy muốn nói gì đó nhưng vừa nãy Cố Tiểu Tây không mở miệng mời, cô ấy cũng là khách, đương nhiên không tiện nói thêm lời thừa thãi gì.
Cô ấy vô cùng hiểu rõ, tình thế bây giờ đã khác, dân chúng túng quẫn càng bớt ăn bớt mặc, lúc này nhà ai mời khách ở lại ăn cơm chắc chắn đều là hộ dư lương.
Cô ấy cười với Lam Thiên rồi quay đầu cùng Kim Xán tiếp tục dọn vệ sinh.
Mấy ngày nay mưa to, một góc bên cạnh điểm thanh niên trí thức cũng có cũng có chút bụi nấm mốc, vừa vào nhà đã bốc mùi nấm mốc, nghe Lôi Nhi nói ký túc xá của nam thanh niên khoa trương hơn, chỗ ngưỡng cửa thậm chí mọc nấm, đều không có ai thu dọn.
Có điều cũng rất bình thường, đám thanh niên này đều là công ông cháu cha đại viên thủ đô, nào đã từng kiếm sống?
Hai người đè thấp giọng nói muốn tặng đáp lễ gì cho Cố Tiểu Tây, Lam Thiên bên kia yên lặng nhìn hai người một chút.
Vẻ mặt cô ấy hơi hâm mộ, từ khi rời khỏi thủ đô về sau, cô ấy vẫn cẩn thận dè dặt, sống trong nơm nớp lo sợ, mà hai người mới tới này đã bám vào Cố Tiểu Tây, không thiếu ăn thiếu uống, chênh lệch giữa người và người thật lớn.
Cô ấy cười tự giễu, bưng bồn rửa mặt ra ngoài múc nước rồi rửa mặt.
Mấy người Hoàng Thịnh không có ở đây, cơm tối cũng ăn vô cùng qua loa, hơn nữa bây giờ nhà nào cũng thiếu lương thực, ngay cả chút thức ăn của thanh niên cũng bắt đầu qua loa, nhưng cô ấy lại có thể thế nào đây?
Trời đã tới, Cố Tiểu Tây vác rổ, dọc theo đường nhỏ trở về nhà.
Lúc đi ngang qua sân nhỏ nhà Điền Tĩnh, bỗng nghe một chút động tĩnh nhỏ.
Đôi mắt cô chớp chớp, tiện tay nhặt mấy tảng đá ở ven đường lên rồi đi theo phía phát ra âm thanh, bước chân cô rất nhẹ, không bao lâu đã đi tới chỗ phát ra âm thanh, khi thấy Nhậm Thiên Tường chuẩn bị cạy cửa sổ chui vào sân nhà Điền Tĩnh, môi đỏ khẽ nhếch lên.
Cô nói với cảnh sát nhân dân đã từng thấy Nhậm Thiên Tường nửa đêm tìm đến Điền Tĩnh, thật ra chỉ thuận miệng nói, làm sâu sắc thêm chứng cứ quan hệ không đứng đắn của hai người thôi, mặc dù cô chắc chắn Nhậm Thiên Tường làm được việc, nhưng quả thực chưa từng tận mắt thấy.
Bây giờ ngược lại xác nhận điểm này, chứng cứ cũng tới tay cô ấy, trời muốn diệt Điền Tĩnh, ai cũng không ngăn được.
Cố Tiểu Tây cũng không do dự, lúc này la lớn: “Người đâu mau tới! Có kẻ trộm! Có kẻ trộm đồ!”
Bỗng nhiên anh ta quay đầu, khi thấy Cố Tiểu Tây đứng ở trước mặt mình cách đó không xa, trong lòng anh ta thắt lại, hít một hơi lạnh.
Cố Tiểu Tây vẫn xinh đẹp như trước đây, thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc anh ta đi lao động cải tạo, nhưng nhìn người phụ nữ dưới ánh trăng lẳng lặng nhìn anh ta, trong lòng vô cùng hoảng sợ, không thể sinh ra chút phấn khích nào.
Sắc mặt Nhậm Thiên Tường trắng bệch, anh ta cũng không ngốc, quay đầu chuẩn bị bỏ chạy.
Cố Tiểu Tây mỉm cười, viên đá trong tay không hề khách khí mà ném lên đầu Nhậm Thiên Tường.
Sức lực của cô ấy rất lớn, chất chứa lòng hận thù cá nhân rất mạnh mẽ.
“A…” Đầu Nhậm Thiên Tường bị đập trúng, anh ta đau đớn kêu thành tiếng nhưng vẫn tăng tốc bước chân chật vật chạy trốn, trong lòng biết rõ, hành động tối nay chuẩn bị cạy cửa sổ chui vào nhà Điền Tĩnh của mình khiến anh ta bị bắt vào đồn cảnh sát cũng không thiệt thòi tí nào.
Nghĩ thì nghĩ, trong đầu anh ta vẫn âm thầm kêu khổ, cả đoạn đường đều xui xẻo.