Trên đường về nhà, Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây, muốn hỏi cô nghĩ gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Anh ấy mím môi, nhỏ giọng nói: “Bé, em nghĩ cuối cùng cậu ta sẽ bị xử lý như thế nào?"
Ở trong đại đội nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh ấy gặp phải chuyện tham ô, lại còn là người mà anh ấy quen biết hàng ngày, cảm giác này rất vi diệu, không nói rõ được, muốn thảo luận với người khác một chút, để giải tỏa sự phức tạp trong lòng.
“Em không biết.” Cố Tiểu Tây không có hứng thú với chuyện này, bước nhanh hơn, chuẩn bị quay về may hai tấm chăn mới.
Thấy cô không muốn nói nhiều, Cố Đình Hoài cũng không hỏi nữa, nói: "Được rồi, em về trước đi, anh đi lên huyện một chuyến, tiện đường đón cha luôn, buổi tối là về đến nhà."
Cố Tiểu Tây gật đầu, suy nghĩ một lúc, lấy tờ hai đồng ra, đưa cho anh ấy.
Cố Đình Hoài nhíu mày, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt không vui hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Cố Tiểu Tây nhướng mày, tức giận nói: "Anh, anh còn khách sáo với em à? Cha xuất viện cũng phải lấy thuốc!"
Nghe vậy, Cố Đình Hoài mím môi, đúng là trong nhà không còn tiền nữa, ngay cả tiền viện phí cũng do đại đội niệm tình nghĩa chi trả, về sau cũng không thể để đại đội bỏ tiền nữa.
Cố Tiểu Tây không có thời gian nói nhiều, nhét tiền vào tay anh ấy: "Không nói nữa, em phải về nhà, anh đi đường cẩn thận."
Nói xong cô nhanh chóng đi về nhà.
Cố Đình Hoài nhìn tờ hai đồng trong tay, không khỏi cười khổ, gấp lại nhét vào trong túi, đi lên huyện.
*
Lúc Cố Tiểu Tây về đến nhà, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đang ngủ trưa.
Cô cũng không làm phiền hai người, về phòng là bắt đầu trải bông, may chăn, toàn bộ đều là loại bông tốt, một chiếc chăn nặng ba cân, sờ vừa mềm mại vừa ấm áp, dù sao cũng là vật phẩm của không gian, tất nhiên là chất lượng cao.
Bận rộn một tiếng, Yến Thiếu Ly tỉnh dậy.
Cô ấy rửa mặt, dụi mắt nói: "Tiểu Tây, chị đang làm gì thế?"
Cố Tiểu Tây không ngẩng đầu lên, nói: "Làm hai cái chăn mới, chờ ngày mai Thiếu Ương về có thể dùng."
Yến Thiếu Ly hơi kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Cố Tiểu Tây, khóe mắt nhìn thấy một chiếc áo khoác bông gần như hoàn thiện nằm ở đầu giường, màu xanh đậm, cảm giác rất dày, còn có dây đai, không biết là cho ai.
Chưa kịp hết kinh ngạc chuyện chiếc chăn, cô ấy lại hỏi: "Thế đây là cái gì?"
Cố Tiểu Tây cắn đứt sợi chỉ trong tay, cong môi nói: "May áo cho anh cả em, không phải anh ấy sắp đi lính à, không thể mang chăn đệm theo, nhưng có thể mặc quần áo mới."
Nghe vậy, đột nhiên sống mũi Yến Thiếu Ly cảm thấy cay cay.
So với Cố Tiểu Tây, người em gái là cô ấy đúng là không đủ tư cách, rõ ràng xấp xỉ tuổi nhau, nhưng tất cả những gì Cố Tiểu Tây làm đều là vì lo nghĩ cho gia đình bọn họ, cô ấy thật sự không tìm ra một điểm bất mãn nào.
Lúc này, trong lòng Yến Thiếu Ly âm thầm hạ quyết tâm, nếu chị dâu sau này của cô ấy mà không phải Cố Tiểu Tây, cô ấy sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nghĩ đến đây, cô ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Tây, vỗ ngực nói: "Có gì cần giúp đỡ, chị cứ nói với em."
Cố Tiểu Tây nghi ngờ nhìn cô ấy: "Em biết không?"
Khóe miệng Yến Thiếu Ly giật giật, hơi đỏ mặt, nhưng lại không bỏ được mặt mũi, chu môi nói: “Nhìn thấy chị vất vả quá nên em mới muốn giúp một tay, không biết tốt xấu."
Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Không cần đâu, xong nhanh thôi, chờ làm xong cái này, chị dạy em làm."
Những thứ này đều là vật phẩm, Yến Thiếu Ly chưa làm bao giờ, giúp chỉ thêm vướng tay, có điều, học thêm vài thứ cũng tốt, cô cũng không giấu giếm cách làm với Yến Thiếu Ly, dù sao kiếp trước cô cũng học được từ Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ly thở dài, có chút thất vọng nói: "Được rồi, vậy em ở bên cạnh xem vậy."