Cố Tiểu Tây

Chương 568



Cố Chí Phượng còn chưa kịp nói gì, Cố Tiểu Tây đã đâm vào tim ông ấy: "Con nghe nói, hôm qua Lâm Cẩm Thư muốn con đi cùng bà ta? Sau này làm con gái bí thư Tần? Cha, nói cho con biết ý kiến của cha đi."

Sắc mặt Cố Chí Phượng hơi thay đổi, đáy mắt hiện lên vẻ cô đơn và đau xót.

Ông ấy cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: "Bé, cha tôn trọng sự lựa chọn của con." Dừng một lúc, ông ấy lại nói: "Cha thấy con đi theo mẹ sẽ tốt hơn, đó là kiến nghị của cha, cha thấy như thế rất tốt."

Ông ấy xoắn xuýt cả ngày, sáng sớm đã ngồi ở cửa đắn đo suy nghĩ, cuối cùng đưa ra lựa chọn này.

Ông ấy không có quyền quyết định con gái ở hay đi, nhưng là một người cha, ông ấy nhất định sẽ cho cô một kiến nghị tốt nhất, đúng như Lâm Cẩm Thư nói, con gái ông ấy xinh đẹp, công việc tử tế, có thêm người cha làm cán bộ, cuộc sống sau này sẽ không tệ, nếu như còn tốn thời gian ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, thì không có nhiều cơ hội tốt như vậy nữa.

Ông ấy cũng biết hoàn cảnh nhà Yến Thiếu Ngu, cha mẹ đều bị cầm tù, không biết khi nào mới được sửa lại án, theo lý, người có lý lịch không trong sạch như anh, không được gia nhập quân đội, có điều chuyện bên trong ông ấy cũng không rõ.

Nhưng có thể chắc chắn là, dù Yến Thiếu Ngu có vào được quân đội, việc thăng cấp cũng sẽ khó khăn hơn những người khác rất nhiều.

Ông ấy không phải là người ghét nghèo ưa giàu, chỉ là, ông ấy vẫn mong con gái mình vì bản thân nhiều hơn, dù sao sau này cũng là cuộc sống của hai đứa, dính dáng đến gia đình như vậy, sau này sẽ bị người khác nhìn chằm chằm, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.

Cố Tiểu Tây nhìn Cố Chí Phượng, thấy vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của ông ấy, bật cười ha ha.

Cô đứng dậy, vỗ vai Cố Chí Phượng, nghiêm túc nói: "Cha, cha còn lo lắng chuyện của con sao, suy nghĩ kiểu cha thích đi, chúng ta phải giải quyết xong chuyện này trong đầu năm, nếu cha không nói, con cũng dựa theo sở thích của cha tìm. Đúng rồi, kiểu như Lâm Cẩm Thư thì không được, không hợp với cuộc sống của chúng ta, cha đổi một người khác đi."

Nói xong, Cố Tiểu Tây không để ý đến ông ấy nữa, cầm bàn chải và khăn đi đánh răng rửa mặt.

Sắc mặt Cố Chí Phượng đen xì, nếu là mấy thằng anh cô nói, ông ấy đã cho mấy cái gõ, có điều, ông ấy cũng nghe được sự bất mãn trong lời Cố Tiểu Tây, nhất thời không rõ trong lòng là mùi vị gì.

Vừa vui vẻ yên tâm vì tình cảm con gái dành cho gia đình, vừa áy náy vì không thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp.

Cố Tiểu Tây không quan tâm ông ấy nghĩ như thế nào, ăn sáng xong liền cùng Cố Tích Hoài đến chỗ chăn nuôi mượn một chiếc xe bò.

Hai người vừa bước vào chỗ chăn nuôi đã nhìn thấy Vương Phúc, ông ta đang cầm quyển sổ màu đỏ, kiểm tra số lượng lương thực, để lát nữa phân phát.

Cố Tiểu Tây rất có uy tín với Vương Phúc, cô vừa nói muốn mượn xe bò, ông ta đã lập tức bảo người kéo bò đi mắc xe, phụ trách kéo xe là một con bò đực, là cha của bò nhỏ trong không gian Tu Di.

Cố Tích Hoài biết đánh xe bò, hai người ngồi lên xe đi đến bệnh viện huyện.

Trên đường đi, Cố Tích Hoài liếc nhìn Cố Tiểu Tây, tấm tắc nói: "Mấy ngày không gặp, tiếng nói của em ở đại đội chúng ta cũng lớn nghe, nhìn thấy em bí thư chi bộ cũng phải mỉm cười."

Cố Tiểu Tây chẳng ừ hử gì cả, nhún vai, nói cho Cố Tích Hoài chuyện sáng nay.

Nghe xong lời này, anh ấy cũng ngẩn người: "Để cha chúng ta tìm mẹ kế cho chúng ta? Em nghĩ gì thế?"

Cố Tiểu Tây ngồi thẳng lưng, bình tĩnh nhìn anh ấy: "Anh ba, anh hoảng hốt như thế làm gì? Lớn thế rồi mà còn sợ mẹ kế ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.