Sau bữa trưa, Cố Tiểu Tây bắt đầu thu dọn hành lý cho Yến Thiếu Ngu, biết anh không thích rườm rà liền cố gắng thu dọn đơn giản nhất có thể, không cần mang theo nhiều quần áo lắm vì bộ đội sẽ phát thường xuyên, chủ yếu vẫn là mang theo đồ ăn.
Cơm trong bộ đội là cơm tập thể, hương vị chắc chắn sẽ không ngon, cô vẫn hy vọng có thể cải thiện cuộc sống của anh.
Đương nhiên, ngoại trừ những thứ này, điều quan trọng nhất là nước giếng trong không gian, vì chuyện này, cô còn cố ý mua mấy bình dầu từ cung tiêu xã, sợ bị Yến Thiếu Ngu nghi ngờ lại ngao hoa quả bằng nước giếng tạo thành mứt hoa quả, anh thích ăn ngọn vừa hay lại hợp khẩu vị của anh.
“Bánh bao có thể mang theo ăn dọc đường, lúc đến bộ đội có thể ngâm bánh vào nước canh nóng để ăn, thịt bò khô cũng có thể cho vào, anh cũng có thể ăn những lúc nhớ ra, còn có cái này, đây là mứt hoa quả, anh nhất định phải ăn thường xuyên, biết chưa?”
Cố Tiểu Tây thu dọn đồ đạc vào trong túi, vừa nói vừa giả vờ dạy dò Yến Thiếu Ngu, còn phá lệ nói mấy câu về mứt hoa quả.
Ngoại trừ mứt hoa quả, cô còn để cho anh mang theo một chai nước giếng trong không gian.
Cố Tiểu Tây cầm chai nước trên mặt có chút u sầu, cầm theo bên người, nhưng cô lại không thể nói thêm cái gì, cũng không thể nói loại nước này có tác dụng thần kỳ, nếu anh bị thương thì hãy dùng nước này rửa vết thương, hoặc là uống mấy ngụm.
Chắc chắn không có cách nào nói cho anh biết chuyện không gian Tu Di, anh cũng không phải Yến Thiếu Ngu kiếp trước, tuổi vẫn còn trẻ, đối với những chuyện quỷ dị này trình độ tiếp thu không cao, cô cũng không sợ vị anh coi như yêu quái.
Yến Thiếu Ngu nhìn cô thành thạo giúp anh thu thập quần áo, từng câu từng chữ dặn dò, trong lòng anh có cảm giác khó nói ra thành lời được, như thể bọn họ đã kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp.
Anh cụp lông mày, cong môi cười.
Cố Tiểu Tây không chú ý đến, cô suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra được một lý do sứt sẹo: “A hèm, Thiếu Ngu, chai nước này anh nhớ uống, đây là nước quê em mang về cho anh, nghe nói có tác dụng bảo vệ anh.”
Yến Thiếu Ngu liếc nhìn cô cũng không nghi ngờ, ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Cố Tiểu Tây hài lòng, vừa đứng dậy đã nghe thấy giọng nói của Cố Đình Hoài vang lên từ bên ngoài, thở hổn hển: “Tiểu Tây! Ở chợ bán lợn con, cha hỏi em có muốn mua, có muốn mua một con về nuôi không?”
Cố Tiểu Tây nhướng mày, cô vén rèm di ra nói với giọng nói kỳ lạ: “Bán lợn con sao?”
“Đúng vậy, là đại đội Phàn Căn, không phải thời gian trước lợn mẹ của đại đội bọn họ mới đẻ mười hai con lợn con sao? Bây giờ đều đã cai sữa, đúng lúc có lời kêu gọi nuôi lợn của quốc gia, nên muốn thêm thu nhập cho đội nên đã bán lấy tiền.”
“Bây giờ đang có rất nhiều người chen chúc đến xem chợ lớn, em xem chúng ta có muốn mua một con lợn con về nuôi không?”
Cố Tiểu Tây trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, mua hai con về.”
Nhà cô không thiếu lương thực, nuôi lợn coi như là nghề phụ thuận theo thời thế, nhà đông người, cũng có thể nhờ công việc này mà bận rộn lên.
Mua lợn con cũng không dễ, các đại đội đều nỡ không muốn bán, chuyện này là đúng lúc gặp phải.
Cố Tiểu Tây lấy hai mươi đồng ra: “Anh cả đi đi.”
Lợn con bán theo cân, giá cũng không đắt, mà lợn vừa cai sữa nhiều nhất cũng chỉ nặng hơn mười cân, hai mươi đồng mua hai con lợn là hoàn toàn đủ, chỉ sợ không sống được, như vậy cũng chỉ là phí tiền.
Thật ra cô muốn mua hai con rồi đưa vào không gian Tu Di, để tạo thành một chu kỳ tốt, sau này sẽ không thiếu thịt lợn để ăn.