Cố Đình Hoài nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng trịnh trọng nói: “Em nói đi!”
“Tâm tư Hoàng Thịnh dơ bẩn, làm việc cũng không quan tâm hậu quả. Nếu như anh gặp phải chuyện gì cấp bách, em hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút, suy nghĩ biện pháp cho kỹ. Không nghĩ ra thì trở về hỏi em, tuyệt đối không được liều mạng mà xông lên.”
“Anh cả, chúng ta là người một nhà, mong anh nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Cố Tiểu Tây nhìn thẳng vào Cố Đình Hoài, giọng nói có chút nặng nề, cô thật sự không hy vọng chuyện cũ sẽ tái diễn.
Cho dù cô biết rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều cách để đối phó, nhưng cô không phải là yêu quái, không thể bày mưu lập kế, tính toán không chút sơ hở. Chỉ sợ hơi lười biếng một chút, sẽ tạo thành hậu quả không thể níu kéo.
Cố Đình Hoài cũng không hiểu tại sao, bị ánh mắt Cố Tiểu Tây nhìn mà cả người đều căng thẳng. Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, chợt gật đầu thật mạnh: “Bé, em yên tâm, anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Thật ra anh ấy cứ nghĩ mãi mà không rõ, chỉ thích một người mà thôi, tại sao em gái nhà mình lại cảnh giác đến vậy.
Nghe anh ấy đồng ý, Cố Tiểu Tây có chút thả lỏng, chớp chớp mắt với anh ấy, nói lời cười nhạo: “Được rồi, ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đưa Thiếu Ngu đến nhà ga. Anh cả cũng ngủ sớm chút, muốn theo đuổi người ta thì cũng phải có sức lực mới được.”
Cố Đình Hoài hắng giọng, có chút ngượng ngùng.
Cố Tiểu Tây đang chuẩn bị vào phòng, bỗng nhiên quay đầu nói với Cố Đình Hoài: “Đúng rồi anh cả, có một chuyện anh có thể chưa rõ lắm. Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ đều thích anh, anh cả vẫn rất có sức hút đấy.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây cũng không nhìn xem Cố Đình Hoài có biểu cảm gì, mà đi vào phòng.
Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã ngủ rất say, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Cô nhìn một hồi, ngồi xuống bên cạnh bàn, qua một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa phòng trong, cô mới rón rén đứng dậy rời khỏi phòng, ra cửa vòng ra vườn rau sau nhà, mượn cây cối cỏ khô che lấp, mà vào không gian Tu Di.
Trong không gian vẫn sáng sủa như trước, hương vị tươi mát tự nhiên như muốn tập kích người ta.
“Bò… ò… Bò… ò” Cô vừa tiến đến, bò con què chân đã chạy về phía cô, không biết có phải nhờ có không khí trong không gian bồi bổ hay không, mà bò con trông tràn đầy sức sống, không hề nhận thấy di chứng do tàn tật mang đến.
Cố Tiểu Tây sờ sờ đầu bò con, nhìn thoáng qua chậu cơm của nó, cháo gạo tẻ bên trong đã thấy đáy, cô nói: “Xin lỗi mày, hai ngày nay có chút bận rộn, mày ăn hạt bắp trước đi, ngày mai tao sẽ nấu cháo rồi mang vào cho mày.”
Bắp trong không gian đều rất tươi, hạt đầy đặn thanh ngọt, bò con cũng không kén chọn, ăn rất ngon.
Cố Tiểu Tây thu hoạch toàn bộ cây trồng trong ruộng vào trong căn nhà lá, lại ngồi xổm ở khu nhân sâm, nhẹ nhàng kéo cành lá lên, nhân sâm lập tức mang theo râu sâm hoàn chỉnh chui ra từ dưới đất, mỗi một cây đều to bằng ngón cái.
Nhân sâm có thể bổ dưỡng sinh lực, mang cho Yến Thiếu Ngu, ít nhiều cũng có thể phát huy chút tác dụng.
Cố Tiểu Tây không có ở trong không gian quá lâu, dùng báo bọc kỹ nhân sâm lại rồi rời đi
Nhưng chờ cô trở lại trước sân, đã thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở cửa.
Anh ăn mặc rất mỏng manh, cổ áo hơi mở, mặc cho gió lạnh xâm nhập, lẳng lặng ngồi ở trên cái trát nhỏ. Chân dài hơi cong, cánh tay đặt ở trên đầu gối, ngón tay thon dài đan xen lấy nhau, hơi cụp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng động, Yến Thiếu Ngu ngước mắt, ánh mắt dừng lại chính xác trên người Cố Tiểu Tây.