Cố Tiểu Tây

Chương 673



Không khí trên đường trở về nhẹ nhàng hơn nhiều, lúc tới có mấy người, khi rời đi vẫn là mấy người đó.

Uông Tử Yên duỗi tay quàng vai ôm Bạch Mân, cong khóe môi nói: "Chúc mừng chị nhé, chị Bạch Mân, từ này trở đi thoát khỏi tất cả những người và chuyện không thích, chỉ còn lại vui sướng, ngàn vạn lần đừng tiếp tục mềm lòng nữa nhé."

Kim Xán cũng nhẹ giọng nói: "Anh cả Cố là người tốt, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho chị."

Bạch Mân mỉm cười, ngón tay cầm tờ chứng nhận chặt thêm, nụ cười xán lạn như ngày xuân.

Cô ấy nói với giọng nghiêm túc: "Tiểu Tây, Tử Yên, Tiểu Xán, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã kéo chị ra khỏi vũng lầy này, ngăn cản không để chị sa đọa, Tử Yên rất nói đúng, quãng đời còn lại trong đời này của chị đều chỉ còn lại vui sướng."

Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày, nói: "Chị không còn thứ gì muốn mang ra khỏi nhà họ Bạch à?"

Bạch Mân lắc đầu: "Ở nhà họ Bạch, chị chưa bao giờ có món đồ nào thuộc về bản thân, tất cả đều là bố thí, lấy hay không lấy cũng không ảnh hưởng gì cả, chị thật sự không muốn quay về nhìn sắc mặt bọn họ lần nào nữa, đêm nay là đêm giao thừa, không nên vì thế mà làm hỏng tâm trạng."

Cố Tiểu Tây gật đầu, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Chị có bao giờ nghĩ đến việc tìm cha mẹ ruột của mình chưa?"

Bạch Mân không phải con ruột của Từ Đông Mai và Bạch Sơn, cô ấy cũng có cha mẹ ruột, xét theo độ tuổi của cô ấy, xã hội lúc đó rung chuyển hỗn loạn, nói không chừng trong đó đã xảy ra biến cố gì đó mới khiến cô ấy trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ, cô ấy có thể đi tìm kiếm chân tướng.

Uông Tử Yên nói: "Đúng vậy, đăng báo tìm người thử xem? Nói không chừng thực sự có thể tìm được cha mẹ và anh chị em thất lạc của chị đấy."

Sau khi nghe Cố Tiểu Tây nói thế, Bạch Mân cười chua xót nói: "Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bị đối xử tệ, chị đều hy vọng cha mẹ ruột có thể quay về tìm mình, nhưng đều chỉ là hy vọng xa vời, nếu hiện tại đã thoát khỏi bể khổ, cần gì phải nhảy vào một địa ngục khác chứ?"

Nghe vậy, Cố Tiểu Tây và những người khác lần lượt trở nên im lặng, hiểu được suy nghĩ của Bạch Mân.

Sau trải nghiệm với Từ Đông Mai và Bạch Sơn, cô ấy đã sinh ra một loại bài xích sâu sắc, sợ hãi, thậm chí là chán ghét đối với gia đình, đối với người thân, mặc dù người thân thực sự xuất hiện trước mặt cô ấy, chỉ sợ cô ấy cũng sẽ không có chút cảm xúc khác thường nào.

Cố Tiểu Tây không nói thêm gì nữa, an ủi nói: "Từ nay về sau chị cứ sống ở nhà họ Cố đi, ở chung phòng với Thiếu Ly, Thiếu Đường."

Bạch Mân chần chờ trong chốc lát, vốn dĩ cô ấy muốn nói mình có thể ở bệnh viện, nhưng nghĩ đến việc mình đã chuẩn bị nói sự thật với Cố Đình Hoài, nếu như thích hợp sẽ có thể lập tức đi đăng ký kết hôn, vậy thì sống hay không sống ở nhà họ Cố cũng không có gì khác biệt.

Cô ấy yên lặng gật đầu nhưng không nói lời từ chối.

Cố Tiểu Tây hơi nheo mắt lại, tinh tế suy nghĩ về việc xây nhà.

Nhìn dáng vẻ này năm sau cô lại đến Chu Lan Thị một chuyến, phải đổi bảo bối trong không gian thành một số tiền, để xây nhà, đưa sính lễ, cộng thêm một số đồ vật, tổng cộng tất cả ít nhất cũng tốn đến ba bốn trăm đồng.

Ban đầu cô muốn kiếm tiền từ từ, nhưng ai biết kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, nếu như Bạch Mân đến sống tại nhà họ Cố, vậy chuyện kết hôn cũng nên đưa vào nhật trình, đây chính là lần đầu tiên kết hôn của anh cả cô cả kiếp trước lẫn kiếp này, đương nhiên cô phải để tâm hơn chút.

Kiếp trước anh cả qua đời sớm vì cô, đời này cô phải có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ để anh ấy sống một cuộc đời mỹ mãn.

Bỗng dưng, trong lòng cô chợt nghĩ tới, nếu như đã phải đến Chu Lan Thị, liệu cô có thể đến Hoài Hải Thị thăm người thân được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.