Hiện tại Bạch Mân đã nghĩ thông suốt, mặc dù không muốn, cũng muốn tôn trọng ý kiến của Cố Đình Hoài, liền nói: "Chúng ta về trước đi, dù sao anh cũng không thể rời đi trước khi kết hôn mà phải không? Tóm lại cũng là chuyện của năm sau."
Hai người tay nắm tay nhau về nhà, chuyện xảy ra đêm nay không những không tạo ra khoảng cách giữa bọn họ, ngược lại còn khiến tình cảm giữa bọn họ càng thêm hòa hợp, sắp sửa bước vào một thân phận mới, điều này khiến ánh mắt cặp người yêu lập tức sẽ kết hôn nhìn nhau đều mang theo tình yêu.
Bọn họ vừa về đến nhà, đã thấy Cố Chí Phượng đang ngồi trên đầu giường chiếc giường đất.
Trong tay ông ấy cầm quả chó chó, khi nhìn thấy hai người, trên mặt lộ ra nụ cười, thấy ông ấy không cảm thấy hiếu kỳ chút nào về việc Bạch Mân trở về lần nữa, liền biết ông ấy đã biết chuyện đêm nay.
Bạch Mân nín thở, bàn tay nắm tay Cố Đình Hoài đều đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Tuy rằng Cố Tiểu Tây, Cố Đình Hoài đều không thèm để ý chuyện này, nhưng cô ấy rất sợ, sợ Cố Chí Phượng sẽ không thích, cảm thấy rước một đứa con dâu như cô ấy vào cửa sẽ bị người khác cười nhạo, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ hối hận vì gia môn bất hạnh.
Có lẽ Cố Chí Phượng đã nhìn ra sự căng thẳng của Bạch Mân, ông ấy cười ha hả, giọng nói dịu dàng hơn, hiền lành nói: "Tiểu Bạch à, sau này cứ thanh thản sống ổn định, đừng sợ, sau này chú chính là cha của cháu, cha ruột của cháu!"
Lời này của ông ấy nói rất có khí phách, khiến nỗi chua chát đã nguôi ngoai phần nào của Bạch Mân lại dâng lên.
Cô ấy nhìn Cố Chí Phượng, phát hiện trong mắt ông ấy không hề có chút chán ghét nào, toàn là đau lòng.
Đêm nay thật sự đầy rẫy khúc chiết, nửa trước là thống khổ và giải thoát, nửa sau lại là hạnh phúc và may mắn, cảm giác áp lực giữa băng và lửa khiến cô ấy có chút lâng lâng, dường như cả cuộc đời đã có hy vọng và dũng khí mới.
Cô ấy không phải là người không có gia đình, mất đi Bạch Sơn và Từ Đông Mai, cô ấy đã có gia đình mới.
Cố Chí Phượng xua xua tay, nói với vẻ mặt đương nhiên: "Nói cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà, sau này nếu như thằng cả bắt nạt cháu, cháu cứ nói cho chút biết, nhà họ Cố chúng ta không có thói quen bắt nạt phụ nữ, phụ nữ mới là người làm chủ gia đình!"
Nghe thấy lời này, Bạch Mân cười cười có chút ngượng ngùng.
Yến Thiếu Ly cười he he, thái độ đối với Bạch Mân vẫn như trước kia, đi tới trước kéo lấy cánh tay cô ấy, vô cùng vui vẻ nói: "Chị Bạch Mân, Tiểu Tây cũng nói rồi, buổi tối chị ngủ cùng với bọn em, còn bản thân chị ấy ngủ gian ngoài."
"Là chị không biết thôi, chị ấy ngủ muộn lắm, thức dậy sớm, mỗi ngày em đều cảm thấy dường như mình không có người bạn cùng phòng này."
Nói rồi, Yến Thiếu Ly tức giận liếc xéo Cố Tiểu Tây một cái.
Cô ngồi vào bàn bên cạnh, thắp đèn dầu học tập, nghe xong lời Yến Thiếu Ly nói, cô không thèm để ý chút nào, nhàn nhạt nói: "Không sao đâu, từ giờ trở đi đổi bạn cùng phòng, em sẽ không còn loại cảm giác này nữa đâu, nói không chừng một ngày em còn không thể gặp chị ấy."
Yến Thiếu Ly nghe vậy, đôi mắt trợn tròn: "Vậy thì quá đáng quá rồi, dù thế nào đi nữa em cũng phải đi bồi dưỡng tình nghĩ chị dâu em chồng chút chứ nhỉ?"
"Ha ha." Cố Tiểu Tây cười gượng, khiến Yến Thiếu Ly chu miệng lên cao.
Một phen ngắt lời giữa hai người bọn họ, trên mặt mọi người đều treo nụ cười tươi.
Cố Đình Hoài rót ly nước ấm cho Bạch Mân, hỏi: "Tiểu Lôi và những người khác đã đi rồi à?"
Cố Tích Hoài nhô đầu ra từ buồng trong, nói: "Đi rồi, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút, ngày mai Tiểu Tây còn phải đi làm."
Cố Tiểu Tây gấp sách y lại, ấn ấn đôi mắt khô khốc, nói: "Đúng rồi, có chuyện này em muốn nói với mọi người một chút, em chuẩn bị đi xa nhà một chuyến, đại khái là chuyện trong vài ngày nữa, đến lúc đó khi về nhà em sẽ xây nhà mới."
Lời này của cô dày đặc ẩn ý, chẳng qua những người có mặt ở đây cũng chỉ có một mình Cố Chí Phượng có thể nghe hiểu.