Cố Tiểu Tây

Chương 697



Lúc mấy người Cố Tiểu Tây về đến nhà, Bạch Mân đang chống khuỷu tay, ngủ gà ngủ gật trên bàn.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, cô ấy bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tiểu Tây thì thở phào nhẹ nhõm: "Về rồi à? Buổi học đầu tiên thế nào? Có đói bụng không? Chị hâm lại bánh bao và canh trứng gà rồi, ăn cho ấm rồi hẵng đi ngủ nhé."

Nói xong, cô ấy bưng đồ ăn còn ấm trên bếp ra bàn, gọi Cố Tiểu Tây lại ăn.

Cố Tích Hoài huých vai Cố Đình Hoài, nháy mắt với Cố Tiểu Tây: "Nhìn xem, đại ca đã cưới cho chúng ta một người chị dâu tốt, muộn thế này rồi vẫn còn cơm canh nóng để lấp bụng, chúng ta phải thầm vui mừng rồi!"

Cố Tiểu Tây cười híp mắt, gật đầu phụ họa: "Anh ba nói đúng."

Nghe vậy, Bạch Mân có chút xấu hổ, vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Chị đun nước cho các em rửa mặt."

"Để em, chị đi nghỉ ngơi đi!" Cố Đình Hoài vội vàng tiến lên ngăn cô ấy, đẩy cô ấy vào trong nhà, tự mình đi lấy nước để đun.

Cố Tiểu Tây cầm bánh bao cắn mấy miếng, ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy trên tường có dán một tờ giấy đăng ký kết hôn, trên đó viết tên Cố Đình Hoài và Bạch Mân, đóng dấu chính thức của xã, hai người giờ đã là vợ chồng.

Có điều, giấy chứng nhận thì có rồi, nhưng lại không có chỗ cho hai người dùng làm phòng tân hôn.

Cố Tiểu Tây im lặng suy nghĩ một lúc, ăn xong bánh bao, cô nói: "Anh ba, anh uống canh trứng đi, em ra ngoài một lúc, sẽ quay lại ngay, các anh không phải tìm em đâu."

Nói xong cô đi ra ngoài, đi vòng qua đám cỏ dại sau nhà, rồi bước vào không gian Tu Di.

Từ khi nhà có nhiều người, cô cũng không hay vào không gian Tu Di nữa, may là, thời gian trước đã mở rộng không gian, nếu không với tốc độ sinh nở của gà và thỏ, toàn bộ không gian sẽ bị chiếm hết.

Cố Tiểu Tây đi tới căn nhà tranh, nhìn mấy cái rương, tìm kiếm một lúc, quyết định bán một đôi vòng tay ngọc mỡ cừu, giá trị của chiếc vòng tay này còn hơn cả chiếc nhẫn phỉ thúy cô bán ở thành phố Chu Lan lần trước.

Tuy rằng hiện tại trong nhà không thiếu lương thực, nhưng đồ đạc trong không gian cũng không có cách nào bán được, chờ lương thì cũng còn lâu mới xây được nhà, cũng chỉ có thể bán mấy thứ này để xây.

Dĩ nhiên, những thứ này đều là vật chết, có thể để người nhà có cuộc sống tốt, cũng thể hiện giá trị của nó.

Cô cầm chiếc vòng ngọc ra, đặt lên bàn cho dễ cầm và đếm.

Dù có thu nhập hàng tháng nhưng lương của cô chỉ hơn 20 đồng, thấp hơn nhiều so với số tiền cô có thể kiếm được từ việc bán lương thực ở chợ đen, đã lâu cô không đi chợ đen, tiền bạc ngày càng cạn kiệt, hiện tại cô chỉ còn lại hơn 83 đồng.

Cô thu hết rau củ trên ruộng cho vào không gian, sau đó nhặt trứng gà, định bụng lấy thêm trứng gà cho Cố Đình Hoài và Bạch Mân trước khi đi, đồng thời bảo bọn họ mang đồ đến đại đội Phàn Căn thăm Tạ Nhàn, nhà Thạch Đầu và bí thư chi bộ Lưu Kiến Quốc.

Dù thế nào đi nữa, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ sẽ sinh ra nhất nhiều bàn tán, những người này có thể giúp.

Thu dọn không gian xong, Cố Tiểu Tây quay về nhà.

Nước trong nồi đã sôi, rửa mặt qua loa xong, Cố Tiểu Tây ngủ luôn ở giường đất bên ngoài.

Trong khi ngủ mơ mơ màng màng, cô vẫn nhớ trưa mai Trình Lăng mời cô ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh.

...

Cố Tiểu Tây đến Nhật Báo Quần Chúng sớm, Vạn Thanh Lam đang nằm ngủ trên bàn làm việc.

Cô nhìn Vạn Thanh Lam, rồi nhìn Hoàng Bân Bân, người đang cẩn thận đắp chăn cho Vạn Thanh Lam.

Cố Tiểu Tây thấp giọng nói: "Sao hôm nay cô ấy tới sớm vậy?"

Hoàng Bân Bân lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm, xem ra là gần đây bị từ chối, nên bị đả kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.