Cố Tiểu Tây cũng không thèm để ý sự không vui trong lời nói của anh ta mà thản nhiên nói: “Hôm qua lấy được đồ tốt nên đáp lễ tí.”
Thạch Bác giật giật khóe môi, hoàn toàn không tin lý do thoái thác này của cô, xem ra bản thân đúng là nhìn lầm rồi, hôm qua còn tưởng cô là một người phụ nữ không thích quyền thế, không có hứng thú gì với Tống Kim An, hôm nay cô đã lộ nguyên hình.
Anh ta nên sớm nghĩ tới, lấy tiền lanh lẹ như vậy có thể là đóa sen trắng phẩm hạnh thanh cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao?
Cố Tiểu Tây nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Thạch Bác, biết mình đã biến thành một người phụ nữ thích hư vinh, thèm muốn thân phận của Tống Kim An trong lòng đối phương, trong lòng cô thầm buồn cười, cũng không để ý việc này lắm.
“Anh Thạch Bác, đồng chí Cố đến đưa cho tôi chút điểm tâm thôi.” Tống Kim An lập tức chắn trước mặt Cố Tiểu Tây, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn Thạch Bác, sợ người kia sẽ nói ra điều gì sỉ nhục người tới.
Thạch Bác bị hành động này của anh ta làm cho tức cười, lẽ nào anh còn có thể làm gì trước mặt nhiều người như vậy sao?
Nhưng cũng bởi vì hành động này của Tống Kim An nên ngược lại khiến trong lòng Thạch Bác có chút bất an, dáng vẻ này của anh ta cũng không phải đùa giỡn, dựa theo xu thế này, Tống Kim An chắc chắn sẽ không làm quen đàng hoàng với Bạch Thải Vi.
Anh ta thân là thư ký của Tống Lâm, đương nhiên sẽ hiểu tầm quan trọng của Bạch Thái Vi.
Mà Tống Lâm ngồi trong xe càng hiểu rõ điều này, ông ta giữ im lặng nhìn Tống Kim An và Cố Tiểu Tây phía sau.
Bạch Thải Vi cực kỳ quan trọng trong cục, chỉ có bắt được cô ta mới có thể khiến cho địa vị của ông càng vững chắc hơn, mà đã có nhà họ Bạch và nhà họ Lâm ủng hộ, nói không chừng còn có thể thoát khỏi xiềng xích bên trên, tiến thêm một bước, nắm giữ quyền lên tiếng nhất định.
Nhưng con của mình, ông ta cũng hiểu rõ hơn ai khác, lương thiện, đơn thuần, toàn cơ bắp, chuyện nhận biết mười đầu trâu cũbg không kéo lại được.
Nếu như anh ta đã thích người phụ nữ nông thôn này, mà người phụ nữ này có vẻ cũng không phải không có hứng thú nào với anh ta, vậy ông ta cũng chỉ có thể mở ra lối đi riêng, khiến người phụ nữ này biết khó mà lui, hiểu rõ sự chênh lệch của hai bên, hiểu cô và Bạch Thải Vi cách biệt một trời.
Tống Lâm kéo cửa xe xuống, không thèm nhìn Cố Tiểu Tây mà chỉ gọi: “Thạch Bác.”
Thạch Bác vòng qua xe, đi đến trước cửa sổ xe đã kéo xuống của Tống Lâm, xoay người nghe ông ta nói vài câu, mới đầu anh ta không hiểu nhíu mày, sau đó giống như đã hiểu ra mà khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi chủ tịch tỉnh, sẽ xử lý tốt.”
Tống Lâm nói xong thì bảo tài xế lái xe vào khuôn viên thành ủy, từ đầu đến cuối đều không nói câu nào với Cố Tiểu Tây.
Tống Kim An cảm thấy càng khó chịu, bàn tay cũng khẽ run.
Anh ta thật sự thích Cố Tiểu Tây, đương nhiên cũng mong cha có thể tôn trọng cô, nhưng sự thật giống như đánh đòn cảnh cáo.
Trong lòng anh ta biệt rõ, theo sự kiêu ngạo của Cố Tiểu Tây, thái độ của Tống Lâm sẽ chỉ càng đẩy cô ra xa.
Nếu như Cố Tiểu Tây biết suy nghĩ trong lòng Tống Kim An thì chỉ sẽ cười lạnh, Tống Lâm và chuyện nhà họ Yến không thoát được liên quan, cho dù Tống Lâm có kính trọng cô vài phần thì cô cũng sẽ không cảm thấy vinh hạnh, nhiều lắm sẽ vui vẻ vì có thêm một cơ hội tiếp cận điều tra.
Nhưng ở trong đó không hề có liên quan tới Tống Kim An, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, thậm chí kiếp sau nữa, cô và Tống Kim An là không thể nào, bây giờ hai người cũng chỉ là theo như nhu cầu thôi.
Cô cứu được anh ta từ trong tay Hình Kiện, anh ta tới giải quyết phiền phức của thành phố Phong.
Cô đã dốc sức người, sức vật và năng lực chữa trị để thuận lợi mang anh ta từ thành phố Phong về thành phố Hoài Hải, cũng lấy được thù lao nên có, không thể nói ai nợ ai, anh ta thật sự vô tội, nhưng đã giúp đỡ Điền Tĩnh, hai bên chính là phía đối lập tôi sống anh chết.