Cố Tiểu Tây

Chương 840



Ngày hôm sau Cố Tiểu Tây thức dậy sớm, ra cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Bạch Mân đang bận rộn trước bếp, nhìn cô đi ra, cười nói: “Dậy rồi sao? Sáng nay chị gói bánh bao, nhân bánh không ngon bằng em làm, em nếm thử xem. Xem có chỗ nào cần cải tiến thì chỉ dẫn giúp chị.”

Cố Tiểu Tây nhìn sắc trời còn tờ mờ sáng ở bên ngoài, nhíu mày: “Chị dậy lúc mấy giờ thế?”

Tay Bạch Mân hơi khựng lại, cười khổ nói: “Hôm qua chị hoàn toàn ngủ không được, xảy ra chuyện như thế, nếu không nhờ có em thì e rằng tối qua chị đã phải ở trong cục cảnh sát, chứ nào có thể ngủ được?”

Cô ấy hít sâu một hơi, tiến lên cầm lấy tay Cố Tiểu Tây: “Tiểu Tây, thật may vì có em.”

Cố Tiểu Tây lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em đã nói rồi mà, đều là người một nhà.”

Bạch Mân mỉm cười, nói: “Em đi đánh răng trước đi, bánh bao đã làm xong, để chị lấy ra.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, rửa mặt trở lại thì Bạch Mân đã mang thức ăn lên trên bàn. Bánh bao lớn mềm mại, dưa muối và cháo gạo tẻ. Cũng chỉ có nhà họ Cố mới có bữa sáng thịnh soạn như vậy, để người bên ngoài nhìn thấy chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ.

“Nếm thử đi.” Bạch Mân đưa bánh bao cho Cố Tiểu Tây.

Cô ấy nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt sùng bái, giọng điệu cũng có chút kích động: “Tiểu Tây, sao em giỏi quá vậy? Rõ ràng chúng ta học cùng nhau, nhưng em có thể nhận ra Lý Nhĩ Tân chưa chết, con chị thì quá luống cuống đi.”

Cố Tiểu Tây gặm một miếng bánh bao, nhân thịt heo hành tây: “Chờ sau này chị thật sự trở thành bác sĩ, sẽ không hoảng hốt nữa.”

Sao cô có thể biết Lý Nhĩ Tân sống hay đã chết chứ? Dụng cụ chữa bệnh mới có thể kiểm tra được mạch đập, chứ cô bắt mạch cũng không ra. Lý do biết được Lý Nhĩ Tân chết giả, là bởi vì năng lực chữa trị được hấp thu tràn vào cơ thể anh ta, cô mới biết là anh ta chưa chết.

Trên sách y học từng nói đến triệu chứng giả chết, đương nhiên cô cũng hiểu ra.

Bạch Mân ăn từng miếng từng miếng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này Lý Nhĩ Tân thật sự sẽ bị liệt sao?”

Cố Tiểu Tây từ chối cho ý kiến: “Có lẽ vậy.”

Trên thực tế, ngày hôm qua cô có thể cứu Lý Nhĩ Tân, nhưng năng lực chữa trị không thể bại lộ quá nhiều, có thể cứu anh ta tỉnh lại đã nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu sau này Lý Nhĩ Tân gặp may mắn, nói không chừng có thể đứng lên.

Cố Tiểu Tây nâng mắt, hỏi: “Sau khi đăng báo nói rõ vấn đề đoạn tuyệt quan hệ, Từ Đông Mai và Bạch Sơn có tới tìm chị nữa không?”

Ngày hôm qua ngủ sớm, không nói chuyện đàng hoàng, cũng không biết từ khi cô rời đi, có xảy ra chuyện gì hay không.

Bạch Mân yên lặng một lát, nói: “Chị và anh cả em có trở về đại đội Phàn Căn một chuyến, mang theo đồ đến thăm ông nội Tạ, cũng đến nhà Thạch Đầu một chuyến, lúc trở về đã bị bọn họ ngăn lại.”

“Bọn họ cũng không làm gì quá khích, chỉ nói cho dù đã đăng báo nói rõ, chị mãi mãi vẫn là con gái của bà ta.”

“Chị tin?” Cố Tiểu Tây cười khẩy.

Bạch Mân tự giễu: “Đương nhiên không tin, bọn họ nói như vậy, chẳng qua là vì nhớ nhung lợi ích của chị. Ngu ngốc đã nhiều năm, khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc sống như vậy, chị may mắn còn không kịp, làm sao có thể mềm lòng vì những lời nói vờ vịt dễ nghe của họ? Bây giờ chị chỉ muốn sống vui vẻ bên anh cả em, cùng sống một cuộc sống bình thường.”

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Như vậy rất tốt, chờ xây nhà xong, lại tổ chức hôn lễ bổ sung cho hai người.”

“Hôn lễ bổ sung?” Bạch Mân ngạc nhiên, dường như không thể tưởng tượng nổi.

Cô ấy tự nguyện gả cho Cố Đình Hoài, lúc hai người đăng ký kết hôn có thể nói là cái gì cũng không có. Cô ấy cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có hôn lễ, sống qua ngày, chỉ cần chồng tốt với mình là được, sao có thể mong muốn nhiều đến thế?

Cố Tiểu Tây ăn một ngụm cháo, cười khẽ: “Đương nhiên, người khác có, cô dâu của nhà họ Cố cũng phải có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.