Cố Tiểu Tây

Chương 856



Tuy nhiên, cô nàng Chung Linh đang kè kè bên cạnh Lý Hướng Tiền lại nhìn Vạn Thanh Lam bằng ánh mắt có phần thù địch.

“Không biết tổng biên tập sao rồi, trên huyện có đồng ý cấp lương thực không nhỉ?” Vạn Thanh Lam nhíu mày, lo lắng hỏi.

Cố Tiểu Tây nhìn Vạn Thanh Lam ngây thơ vô số tội, bảo: “Sau này cô tránh xa Lý Hướng Tiền một chút.”

“Hả?” Vạn Thanh Lam nhất thời ngẩn người, khi ý thức được Cố Tiểu Tây đang nói đến điều gì, cô cảm thấy khá cạn lời: “Tối nay tôi chỉ nói thêm với thầy ấy đôi ba câu thôi mà. Yên tâm đi, tôi có phải loại người vứt bỏ người yêu để mồi chài người khác đâu!”

Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Tôi không có ý ngày. Chung Linh không phải người hiền lành đâu.”

Vạn Thanh Lam không ngốc, vừa nghe đã hiểu ý của đối phương, cô không khỏi quay đầu liếc nhìn Chung Linh và Lý Hướng Tiền đang đứng cạnh nhau. Tuy cô ta không quá xinh đẹp nhưng lại rất có khí chất, biết cách ăn diện, hai người sóng đôi bên nhau quả thực hết sức xứng đôi.

Vạn Thanh Lam nhún vai, thờ ơ như không mà đáp: “Cô ta hẹp hòi đến thế à? Hầy.”

“Người Hương Giang xưa nay luôn coi thường người Đại Lục. Từ việc cô ta chạy tới đây dạy lớp ban đêm vì Lý Hướng Tiền thì cô phải biết tình tình cô ta là như thế nào. Có lẽ đối với Chung Linh thì Lý Hướng Tiền quan trọng hơn bất cứ điều gì, thế nên cô đừng tuỳ tiện tiếp cận người này.”

Cố Tiểu Tây nói bằng giọng đều đều, ẩn trong đó là lời dặn dò như có như không.

Giác quan của cô nhanh nhạy hơn người bình thường, cô có thể nhận r Chung Linh luôn nảy sinh ác ý với những cô gái xuất hiện trước mắt Lý Hướng Tiền.

“Được rồi, tôi biết rồi mà.” Vạn Thanh Lam luôn miệng đồng ý, nhưng chỉ nhìn vào mắt cô là biết cô chẳng để tâm lắm.

Cố Tiểu Tây cạn lời, bản thân cô cũng không phải kẻ thích xen vào chuyện của người khác, cô nhắc thêm hai câu là vì quan hệ giữa cô và Vạn Thanh Lam đã tốt hơn trước. Nhưng, nếu đối phương không nghe lọt tai thì cô cũng bó tay hết cách.

Ra khỏi thư viện, Vạn Thanh Lam chào Cố Tiểu Tây và Bạch Mân rồi đi về cùng Hoàng Bân Bân đang đợi ngoài cửa.

Cố Tiểu Tây và Bạch Mân không đi đâu, đứng ở cửa lớp đợi Cố Đình Hoài đến đón.

“Cha mẹ Trương Nguyệt Nhi có tới bệnh viện gây chuyện không ạ? Sau một hồi yên lặng, Cố Tiểu Tây hỏi.

Bạch Mân lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành mà Cố Tiểu Tây lại nhắc đến cô ấy, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Chưa, nghe bảo bệnh viện đã bồi thường một khoản tiền. Cha mẹ Trương Nguyệt Nhi cũng không chỉ có một đứa con là cô ấy, vậy nên họ chưa từng đến đó.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, không hỏi thêm.

Hai người đợi một lúc thì Cố Đình Hoài mới cầm đèn pin chạy lại.

Bạch Mân nhìn anh vài vòng, quan tâm hỏi: “Sao bây giờ mới đến? Trên đường anh không gặp chuyện gì chứ?”

Cố Đình Hoài xua tay: “Không sao cả, đi thôi, về nhà nào.”

Ba người vừa nói vừa rời khỏi công xã, trên đường về cũng không rảnh rỗi, anh kể lại chuyến đến nhà họ Tần hôm nay.

“Bé… Lâm… Lâm Cẩm Thư mời cả nhà ta ngày mai tới tiệm cơm quốc doanh, nói sẽ cùng ăn một bữa cơm với nhà Quản Đồng, cũng là gia đình cái cô được mai mối cho thằng hai ấy, để đôi bên cùng bàn chuyện cho tử tế. Dù sao cũng làm lễ hỏi rồi, không thể trở mặt dễ dàng như vậy.”

“Em cân nhắc đi. Nếu em không thích thì đừng đi, anh chỉ báo cho em biết chuyện thôi.”

Cố Đình Hoài không muốn gạt Cố Tiểu Tây, dù cho cô không thích nghe chuyện có liên quan đến Cố Duệ Hoài lắm.

Cố Tiểu Tây lắc đầu, dửng dưng đáp: “Em không đi đâu, mọi người đi đi.”

“Ừm, được, Tiểu Mân, hay là mai em cũng đi nhé?” Cố Đình Hoài gật đầu, hỏi cả Bạch Mân. Tuy quan hệ giữa nhà họ và Lâm Cẩm Thư rất lạnh nhạt nhưng bà ấy cũng là mẹ ruột anh, lúc cưới sẽ phải gặp nhau thôi.

Bạch Mân đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, cô hơi thấp thỏm, khẽ đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.