Cố Tiểu Tây

Chương 864



Chu Phong cũng không quan tâm hai mẹ con đang nghĩ cái gì, ông ta đi đến nhìn Lâm Cẩm Thư, nói ra những lời đã suy nghĩ sắn trong đầu: “Đồng chí Lâm, tôi có chuyện này với thương lượng với bà, chuyện này liên quan đến Cố Tiểu Tây.”

Cố Tiểu Tây nghe xong thì cười như không cười nhìn về phía Chu Phong, người này đúng là tuyệt vọng rồi nên cái gì cũng muốn thử, thật buồn cười.

Lâm Cẩm Thư thu lại biểu cảm trên mặt, bà ta nhìn Cố Tiểu Tây: “Chuyện liên quan đến bé sao? Mời tổ trưởng Chu nói.”

Chu Phong nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ, nói lại một lần từ đầu đến cuối chuyện của Hoàng Thịnh, sau đó thành khẩn nói: “Đồng chí Lâm, đồng chí Tiểu Cố còn trẻ, chưa từng trải qua chuyện như vậy, không hiểu được áp lực của thủ đô, nhưng bà thì không giống vậy, bà là mẹ của cô ấy, nên nói cho cô ấy biết thiệt và hại trong chuyện này, có vài người và vài chuyện, có thể không chạm tới thì đừng chạm!”

Chu Phong lý lẽ hùng hồn nói, như thể việc dung túng Hoàng Thịnh chính là chuyện mà những cán bộ huyện như ông ta nên làm.

Lâm Cẩm Thư nghe xong thì cau mày, thì ra hai ngày nay thanh niên trí thức ở thủ đô xôn xao là động tĩnh do Cố Tiểu Tây làm ra, con bé thật sự có bản lĩnh cải tử hồi sinh sao? Cho dù không có, bản lĩnh chữa bệnh cứu người của con bé cũng không kém.

Chẳng qua, con bé lại thực sự liều mạng để đưa Yến Thiếu Ngu vào quân khu thứ tám.

Những chuyện Chu Phong nói ra đối với bà ta mà nói không khác gì một đòn nặng nề, khiến bà ta mãi vẫn không hoàn hồn.

Nhưng mà, bà ta còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe Cố Tiểu Tây buồn bà nói: “Bà Lâm, thật ra tôi muốn nói rõ với bà, người Hoàng Thịnh định hãm hại chính là con dâu của bà, tôi làm chuyện này rất bình thường, nếu như bà khuyên tôi, vậy thì nhân phẩm của bà…”

Cô không nói hết, nhưng rời vào tai nhiều người lại khiến vẻ mặt của cọn họ trở nên cực kỳ xấu xí.

Ngụy Lạc ngồi bên cạnh làm cảnh, nghe Cố Tiểu Tây nói như vậy không khỏi giật mình.

Vốn dĩ bà ấy rất ngạc nhiên vì quan hệ của Cố Tiểu Tây và Lâm Cẩm Thư, bây giờ thấy thái độ của cô, hiển nhiên hai mẹ con này không có một chút tình cảm nào, nếu không cũng sẽ không thẳng mặt làm mất mặt mẹ ruột của mình, thật đúng nhà nào cũng có quyển kinh khó đọc.

Lâm Cẩm Thư im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Tổ trưởng Chu nói tôi cũng nghe được, chuyện này tôi cũng không có cách nào quản.”

Gương mặt của Chu Phong chuyển sang màu gan lợn: “Đồng chí Lâm! Đây cũng không phải chuyện nhỏ! Không thể hành động theo cảm tính!”

“Tiểu Tây đã lớn rồi, con bé làm chuyện gì cũng tự biết cân nhắc, tôi không phải là một người mẹ đủ tư cách, con bé trưởng thành rồi tôi cũng không có tư cách nhúng tay vào, nên không giúp được tổ trưởng Chu.”

Lâm Cẩm Thư rũ mắt, lông mi run rẩy, trên gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng lộ ra một nụ cười khổ.

Chu Phong tức giận đứng dậy, cơn tức giận tích tụ trong lòng càng ngày càng nhiều, muốn chửi ầm lên, nhưng lại không tiện công khai xé rách mặt Tần Vạn Giang, dù sao chuyện này cũng thực sự không liên quan đến người ta, ông ta làm như vậy ngoại trừ gây thù chuốc oán cũng không được cái gì.

Lúc này Ngụy Lạc mới đứng dậy cười nói: “Nếu như tổ trưởng Chu không có chuyện gì vậy thì tôi cũng không tiễn.”

Chu Phong suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, ông ta tức giận đến run người, lúc này ông ta không chỉ không đạt được mục đích mà trái lại còn ôm cả một bụng tức, những thế thì sao chứ?

Thôi Hòa Kiệt cũng không dám đứng quá gần ông ta, anh ta không nói lời nào im lặng như chim cút.

Ông ta cắn chặt răng, đối mặt với nụ cười trong bông giấu kim của Ngụy Lạc, vội vàng nghĩ vài câu xã giao.

“Tổng biên tập, tôi đi trước đây.” Cố Tiểu Tây không muốn ở lại ứng phó với Lâm Cẩm Thư, nên đã dẫn đầu đi ra khỏi văn phòng.

Chu Phong nhìn bóng dáng của cô, trong mắt xẹt qua sự nham hiểm.

Không ngờ, Cố Tiểu Tây vừa mở cửa thì lại dừng chân lại.

Cô quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt oán hận không kịp thu lại của Chu Phong, ngược lại cô lại chú ý đến Lâm Cẩm Thư, bỗng nhiên cô lại đổi ý: “Bà Lâm, đi thôi, cùng đi ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.