Cố Tiểu Tây

Chương 876



Khóe miệng Ngụy Lạc giật giật, sau khi bị cô cắt ngang như vậy, sự u sầu trên khuôn mặt đã tan đi rất nhiều.

Bà ấy đứng dậy đến sô pha ngồi xuống, lắc đầu nói: “Sự việc không đơn giản như vậy đâu, tôi đã hỏi dò rồi, cha của Hoàng Thịnh, Hoàng Bồi An, là Bộ trưởng Bộ Tài nguyên nước ở thủ đô, rất có thực quyền, tuy rằng trong nhà ông ta còn có hai đứa con, nhưng Hoàng Thịnh thì khác, anh ta là đứa con duy nhất do vợ hiện tại của Hoàng Bồi An sinh ra, chỉ sợ sau đó sẽ còn nhiều thứ rắc rối hơn.”

Cố Tiểu Tây nhún vai: "Vậy thì làm to chuyện lên, gây sự càng sớm càng tốt, tốt nhất là để mọi người đều biết.”

Ngụy Lạc trợn trắng mắt nhìn cô: “Chuyện này còn cần cô nói à, tôi đã gọi điện cho Nhật Báo Quần Chúng ở Chu Lan Thị rồi, yêu cầu bọn họ gấp rút in báo, bao gồm cả vụ việc y tá thắt cổ tự tử trong bệnh viện huyện khoảng thời gian trước, tôi cũng đã báo cảnh sát nhân dân lần nữa, chẳng qua có áp lực từ Chu Phong, không chắc chắn sẽ đưa tin rộng rãi, cho nên hôm nay chuẩn bị tăng ca, ra báo suốt đêm, lợi dụng dư luận.”

Cố Tiểu Tây vỗ tay, dựng thẳng ngón cái lên với Ngụy Lạc: "Tổng biên tập thật sự rất anh minh.”

"Bớt tâng bốc lại đi, nói chuyện nghiêm túc, quan hệ giữa cô và Lâm Cẩm Thư, thế mà tôi lại không biết." Ngụy Lạc nhìn Cố Tiểu Tây từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này thật sự giấu rất kỹ, người khác có quan hệ họ hàng với Tần Vạn Giang, đã sớm truyền đi rồi.

Sắc mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh: "Cái này có gì để nói? Tôi cũng không ngờ bà ta là mẹ tôi.”

Ngụy Lạc thấy cô không muốn nói thêm nữa, cũng không hỏi chi tiết, bà ấy hít một hơi thật sâu, nói: "Đi thôi, tranh chủ hoàn thành trong hôm nay, mấy ngày này còn có một trận chiến ác liệt phải đánh, hy vọng hết thảy đều thuận lợi.”

Cố Tiểu Tây gật đầu, trở về văn phòng tổ ba, vừa vào cửa, quả nhiên nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn.

Vạn Thanh Lam viết bản thảo cũng không ngẩng đầu lên, nhưng nghe thấy tiếng động bên cạnh, vẫn bớt thời gian liếc nhìn Cố Tiểu Tây một cái, kể lại một lần nội tình trong vụ Trương Nguyệt Nhi treo cổ tự tử với vẻ mặt kích động, cuối cùng, còn không quên phỉ nhổ: “Hoàng Thịnh thực sự chẳng thứ tốt lành gì!”

Cố Tiểu Tây cười cười, rõ mắt ngẫm lại, nếu muốn đăng báo, không bằng đăng tất cả báo đi.

Cô cầm lấy cọ vẽ, vẽ lại tất cả hình ảnh vênh mặt hất hàm sai khiến, đối xử ngạo mạn với đồng bạn, khinh nhục y tá khi nằm việc ở bệnh viện của Hoàng Thịnh từ sau khi xuống nông thôn, mỗi một bức, đều được trình bày dưới dạng truyện tranh tương lai.

Tường đổ mọi người đẩy, cô cũng không ngại góp thêm một nắm củi.

Vẫn luôn bận rộn đến tận đêm khuya, thậm chí còn bỏ cả giờ học buổi tối, vất vả lắm Nhật Báo Quần Chúng mới có thể tan tầm.

Cố Tiểu Tây và Vạn Thanh Lam, Hoàng Bân Bân cùng nhau rời đơn vị.

Vạn Thanh Lam lười biếng vươn eo, nghĩ đến bản thảo chính mình vùi đầu đau khổ viết ra, cực kỳ vừa lòng.

Cô ấy nói: "Thật chờ mong ngày mai công xã chúng ta sẽ gây lên động tĩnh gì, loại người như Hoàng Thịnh, thật sự nên bắn chết, chết không đáng tiếc, chỉ đang thương cho đồng chí Trương Nguyệt Nhi và thanh niên trí thức Lý Nhĩ Tân nằm tê liệt trên giường.”

“Trở về thôi, tôi cũng đi đây.” Cố Tiểu Tây cười cười không trả lời, vẫy tay về phía hai người, bước ra khỏi công xã.

Vạn Thanh Lam nhìn theo bóng Cố Tiểu Tây đi xa, lúc này mới nắm lấy cánh tay Hoàng Bân Bân, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Cố Tiểu Tây đi đến cửa công xã, liền nhìn thấy Cố Tích Hoài đang đứng dưới đèn đường đọc sách.

"Anh ba? Sao hôm nay anh lại đến đây?”

Cố Tích Hoài gấp sách lại, cầm lấy chiếc túi trên tay cô: “Hôm nay em về muộn quá.”

Cố Tiểu Tây cong cong môi: “Trong nhà đã bắt đầu khởi công xây dựng chưa?”

“Bắt đầu rồi, giữa trưa về nhà cha chúng ta liền gọi đi khởi công, đây không phải nghĩ cho Thiếu Ngu muốn tổ chức hôn lễ khi trở về sao? Chỗ ở của chúng ta quá nhỏ, không thể cứ làm qua loa cho xong.” Cố Tích Hoài đưa đèn pin cho Cố Tiểu Tây, nói như thế.

Cố Tiểu Tây gật đầu, hai người bắt đầu đi bộ về nhà, cô nói: “Có phải nên mua một chiếc xe đạp không?”

Cố Tích Hoài hơi kinh ngạc, nói: “Thật ra cũng đúng, em và chị dâu có cái xe đạp đi làm mỗi ngày cũng thuận tiện, chẳng qua nhà chúng ta xây nhà đã đủ nổi bật rồi, còn mua xe đạp nữa, e rằng người trong đại đội sẽ cảm thấy nhà chúng ta phát tài to.”

Cố Tiểu Tây khẽ nhướng đuôi lông mày, nghe thấy tiếng cười khổ trong giọng điệu của Cố Tích Hoà, hỏi: “Trong đại đội có người dám nói gì?”

Cố Tích Hoài bĩu môi, như nhớ lại chuyện hôm nay, gương mặt phủ đầy mây đen: “Không phải, là có người tới mượn lương thực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.