Khóe miệng Cố Thiên Phượng nhếch lên, cảm thấy mấy câu nói từ miệng cô nàng này chẳng có câu nào là hay, nghĩ đến em gái Cố Ngân Phượng ba ngày hai lần chạy tới chỗ ông ta khóc lóc kể lể, không kìm được nói: “Cháu, cha của cháu chỉ có chúng ta là người thân, cô của cháu thẳng tính lại lanh mồm lanh miệng, nhưng cũng không có ác ý, lúc trước làm cháu làm cô tức đến nỗi nhập viện, sau này ý cháu cố gắng nhường cô một tí.”
Cố Tiểu Tây suýt chút nữa tức đến nỗi bật cười, nhưng cô lười cãi nhau với Cố Thiên Phượng, ném phong thư đựng tiền vào trong túi, nói: “Bác cả không còn việc gì nữa thì cháu đi trước, đồng nghiệp còn chờ cháu đi tới lớp học buổi tối, cháu đi đây.”
Nói xong cũng không đợi Cố Thiên Phượng nói tiếp, chạy ra cửa đón Bạch Mân, dắt xe đạp đi xa.
Cố Thiên Phượng hơi nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Đúng như Ngân Phượng nói là chẳng có tí tôn trọng nào với người lớn cả.”
Tuy nhiên nhìn thấy Cố Tiểu Tây dắt chiếc xe đạp mới tính, ông ta lại nhăn chặt mày lại, ông ta cảm thấy em gái nói lắm nhà mình có thể không nói sai cái gì, lúc trước bà già ở nhà có lẽ thật sự để lại hai món bảo bối.
Nếu không chỉ dựa vào tiền Cố Tiểu Tây kiếm được ở Nhật Báo Quần Chúng mà có thể nuôi sống cả một gia đình, còn mua được xe đạp?
Không được, chuyện này phải về nhà bàn bạc lại, em tư mềm lòng, nếu là cùng nhau tới có khi còn có thể phân được ít tiền, cuộc sống của cả nhà hẳn sẽ khác biệt nhiều.
Nghĩ như vậy, Cố Thiên Phượng cảm thấy chuyện rất quan trọng, đi tìm Nhiếp Bội Lan thương lượng một chút.
“Tiểu Tây, đó là ai thế?” Bạch Mân nhìn Cố Thiên Phượng đã đi xa, có hơi thắc mắc.
Cố Tiểu Tây nói: “Bác cả.”
“Hả?” Bạch Mân sửng sốt, họ hàng nhà họ Cố cô ấy cũng chưa nhìn thấy bao người.
Cố Tiểu Tây cũng không giải thích nhiều, cùng Bạch Mân và Vạn Thanh Lâm cùng đi vào tiệm sách cũ.
Vạn Thanh Lam nghĩ, tuy rằng bản thân nói điều này thì không được hay nhưng vẫn không kìm được nhắc nhở: “Cô phải cẩn thận một chút, tôi nhìn bác cả của cô nhìn chằm chằm vào cái xe đạp này, trông không bình thường tí nào. Rõ ràng ngoại hình trông thật thà chất phác mà con người chẳng ra làm sao.”
Cô tất nhiên biết Cố Thiên Phượng, Nhiếp Bội Lan cùng Cố Ngân Phương suy nghĩ xấu xa, trước đó còn lo lắng kiêng dè Cố Chí Phượng, còn bây giờ à, cô phải nhanh chóng xử lí sạch sẽ mọi việc trước khi rời đi, nếu không thì không yên tâm.
Ba người này, Nhiếp Bội Lan tâm cơ nhất, cũng là người ác độc nhất, cũng không biết cô ta có thể hạ thấp chính mình để làm chuyện xấu với hai người kia không, nhưng cẩn thận nghĩ lại, làm gì có người nào bỏ qua tiền trước mặt?
“Tiểu Tây, em mua xe đạp à?” Vẻ mặt Bạch Mân kinh ngạc.
Mua xe đạp, ở thập niên 70, đối một gia đình bình thường mà nói, cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Cố Tiểu Tây khẽ ừ một tiếng: “Ngày hôm qua thương lượng tốt cùng với anh hai, nói là mua một chiếc, hai người bọn em đi làm cũng thuận tiện.”
Bạch mân mấp máy môi, cô chưa làm cái gì cũng có thể đi xe đạp?
Vạn Thanh Lam cực kỳ hâm mộ mà nhìn Bạch Mân: “Thật hâm mộ chị có một người em tốt như Tiểu Tây.”
Tới thư viện, Cố Tiểu Tây khóa kỹ xe đạp, xoa xoa giữa mày, từ lúc trở về tới giờ vẫn luôn không có thời gian rảnh.
Lúc này, một bóng người hơi chần chờ đi về phía cô.
“Em không sao chứ?”
Cố Tiểu Tây sững người, ngước mắt nhìn về phía Cố Duệ hoài, cách đó không xa phía sau anh ta dựng một chiếc xe đạp đã khóa kỹ, nhìn dáng vẻ thì cũng là vừa tan tầm đã tới đây học lớp buổi tối, có điều hôm nay anh ta lại không đi cùng Quan Đồng.
“Không sao hết.” Giọng nói của nàng bình thản, cũng không trò chuyện với anh ta, cùng đám Vạn Thanh Lam vào thư viện.
Cố Duệ Hoài rũ đầu xuống, chờ tới lúc không thấy bóng dáng của hai người nữa mới khập khiễng đi vào.
Tiết buổi tối hôm nay là Trình Lăng lên lớp, người này trông đẹp, giọng nói dịu dàng, khi giảng bài các đồng chí nữ đều hăng hái phát biểu, đồng chí nam lại không quen nhìn, cả đám tức xì khói.
Hết tiết, bọn học sinh sôi nổi rời đi, Trình Lăng mới tiến lên nói chuyện phiếm vài câu với Cố Tiểu Tây.