Cố Tiểu Tây

Chương 894



“Vậy mà cuối cùng, mấy người còn có thể giẫm lên nhà họ Cố để lấy được công việc mà người người hâm mộ, rốt cuộc nhà họ Cố có lỗi gì với mấy người? Bộ mặt tham lam này của mấy người trông thật ghê tởm, thiệt thòi các anh cũng là có thể diện công tác người, nói ra không sợ người chê cười sao? Loại người như mấy người mà cũng có công việc vẻ vang, nói ra không sợ người ta chê cười ư? Mau cút đi, còn trì hoãn thêm nữa thì tôi sẽ đến xưởng của mấy người mà khua chiêng gõ trống đấy!”

Giọng nói Cố Tích Hoài mang theo sự uy hiếp lạnh như băng, nếu không phải vẫn còn tố chất, đã sớm cầm chổi đuổi người rồi.

Mấy người bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, Cố Thiên Phượng vẫn còn một chút lương tâm, cảm thấy có chút khó xử, cẩn thận nhớ lại thời thơ ấu ở nhà cũ, đúng là không thể nói ra nửa chữ không, bọn họ làm vậy thật sự có chút vô lương tâm.

Cố Ngân Phượng chợt nghe Cố Tích Hoài muốn đến xưởng bông nói chuyện khó nghe của bà ta, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta là một người sĩ diện, bình thường ở trong xưởng đã không ít lần khoe khoang chị cả anh rể của mình là lãnh đạo của đại viện hội ủy ban cách mạng huyện, trong xưởng có ai mà không nể bà ta?

Lỡ như đầu óc Cố Tích Hoài thật sự có vấn đề mà đi lớn tiếng rêu rao chuyện bà ta đến nhà họ Cố đòi tiền, vậy sau này bà ta biết phải làm sao?

Nghĩ như vậy, Cố Ngân Phượng vội kìm nén cơn tức giận xuống, còn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tích Hoài, cháu nói xem, đều là người một nhà, sao có thể tuyệt tình như vậy được? Nếu không phải cuộc sống khó khăn quá thì cháu nghĩ chúng ta muốn làm người ác sao?”

“Thằng tư, trong nhà chị hai cũng là trên có già dưới có trẻ, gần đây hiệu quả kinh tế trong xưởng trì trệ, tiền lương cũng kéo dài mấy ngày, cứ tiếp tục như vậy thì biết sống thế nào? Em có thể nào rũ chút lòng thương, chia cho chị hai một ít, chỉ một ít thôi.”

“Chị biết, em là con ruột của bà cụ, lấy phần lớn cũng đúng thôi, nhưng em cũng không thể nhìn cả nhà chị hai chết đói chứ? Còn chị cả nữa, chị cả là người làm lãnh đạo, chị ấy đã bằng lòng làm hòa với em, chẳng lẽ em không nên nắm lấy cơ hội sao?”

Cố Ngân Phượng ra vẻ đáng thương, thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.

Cố Chí Phượng coi như đã hoàn toàn sáng mắt, cười khẩy nói: “Được rồi, đi nhanh đi, tôi thật không có tâm trạng để khách sáo với mấy người, sau này coi như cắt đứt quan hệ, ai cũng không cần để ý tới ai nữa. Nếu mấy người cứ muốn coi tôi là kẻ ngốc, vậy cũng được, chân trần không sợ mang giày, tôi cũng không ngại tuyệt tình tới cùng. Đến lúc đó mất việc, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở.”

Khóe miệng Cố Ngân Phượng co rút, cả người run lên, giống như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, khiến bà ta hoàn toàn tỉnh táo.

Cố Chí Phượng rất nghiêm túc, ông ấy thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, nói gì cũng vô dụng.

Con người ông ấy khờ ngạo, là hổ nhưng lại ngốc, tuy nhiên những thứ này đều phải dựa trên cơ sở có tình cảm. Lúc này ông ấy đã hoàn toàn gạt bỏ mấy người bọn họ ra bên ngoài, còn tiếp tục dây dưa, nói không chừng ông ấy thật sự làm theo như lời đã nói.

Cố Ngân Phượng quay đầu nhìn về phía Nhiếp Bội Lan, thấy trên mặt bà ta đang nở nụ cười, không hề cảm thấy tức giận vì lời nói của Cố Chí Phượng.

Trong lòng bà ta bỗng suy nghĩ, chẳng lẽ chị cả còn có chiêu gì sao?

Bà ta vừa muốn nói chuyện, Cố Thiên Phượng đã đi xuống giường, đi tới trước mặt Cố Chí Phượng, yên lặng giơ tay vỗ vỗ vai ông ấy, cũng không chào hỏi Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng, mà xoay người vén rèm đi ra.

“Anh cả!” Cố Ngân Phượng không dám tin mà kêu lên một tiếng, nhưng Cố Thiên Phượng không quay đầu lại.

Chuyện hôm nay là sao vậy, hết người này đến người nọ đều giống như uống nhầm thuốc?

Nhiếp Bội Lan lại không để ý tới Cố Thiên Phượng, bà ta lại chậm rãi ngồi xuống, gảy ngón tay của mình, nói: “Thằng tư, cậu biết tại sao hôm nay con gái cậu không có đi làm không?”

Nghe bà ta nhắc tới Cố Tiểu Tây, Cố Chí Phượng nhướng mày. Con gái là giới hạn cuối cùng của ông ấy, không ai có thể gây sự với con gái ông ấy.

Nhiếp Bội Lan cũng không thèm để ý tới ánh mắt căm thù của ông ấy, nhẹ giọng nói: “Nói thật cho cậu biết vậy, nó gây chuyện, còn gây ra chuyện lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.