Cố Tiểu Tây

Chương 915



"Hình như anh ta đã biến thành một con người khác, chẳng lẽ là em đã khiến anh ta trưởng thành lên sao?" Hình Kiện nghi ngờ nói.

Tuy rằng gã ta chỉ mới gặp qua Tống Kim An một lần, nhưng gã ta cũng nhớ rõ dáng vẻ hơi có chút non nớt của anh ta lần trước. Khi đó, cho dù anh ta bị đánh cũng cắn răng chịu đựng mà không chịu viết thư cầu cứu, cuối cùng bị mạnh mẽ kéo về sau.

Hôm nay gặp lại, chỉ mới quan sát từ bề ngoài, anh ta đã mang dáng vẻ giống như cha của mình là Tống Lâm.

Cố Tiểu Tây mở cửa bước xuống xe, đứng ở bên cạnh chiếc xe, cô tiến về phía xưởng chế biến thực phẩm, miệng hô to: "Tống Kim An!"

Bàn tay đang cầm cặp hồ sơ của Tống Kim An dừng lại, anh ta đột nhiên quay đầu lại, trong con ngươi màu nâu nhạt đầy sự kinh ngạc.

Anh ta quay đầu lại nói vài câu với người bên cạnh, sau đó anh ta giao lại cặp hồ sơ cho đối phương. Lúc này, anh ta mới nhanh chân tiến về phía Cố Tiểu Tây. Sau khi tới gần, anh ta vẫn còn chút không dám tin mà nói: "Đồng chí Cố, tại sao cô lại ở thành phố Phong?"

Cố Tiểu Tây đánh giá Tống Kim An, khuôn mặt của anh ta vẫn trong trẻo, trong con ngươi màu nâu nhạt cũng chứa đựng vẻ ôn hòa, nhưng khí chất xung quanh thân cao nhã như cây trúc trước kia lại trở nên ủ dột hơn không ít, xem ra nửa tháng ở lại thành phố Hoài Hải của anh ta thật sự không bình yên.

Cô mỉm cười, giọng điệu mang theo chút trêu ghẹo nói: "Tôi tới đây xem thử anh có tuân thủ hứa hẹn lời hứa hay không, anh làm không tệ."

Tống Kim An sững sờ, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ tự giễu, nói: "Là con người, đương nhiên phải hết lòng tuân thủ lời hứa. Huống chi, những đứa bé bị ép buộc rời khỏi nhà của mình thật sự rất đáng thương. Trong những năm tháng bị bỏ rơi ở thành phố Phong, thật sự cần phải chấn chỉnh lại."

Cố Tiểu Tây gật đầu, Tống Kim An là một người tốt. Mặc dù anh ta đã từng làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng ít nhất là bản chất thiện lương của anh ta từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi. Để một người như vậy rơi vào trong tay của Điền Tĩnh, thật sự chính là có chút phung phí của trời.

Đương nhiên, cô cũng chỉ than thở một câu mà thôi. Hai người bọn họ có thể cùng tới được với nhau cũng có lý do nào đó.

Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn về chiếc xe taxi hô to một tiếng: "Hình Kiện, ra đây."

Nghe thấy tiếng gọi của cô, lúc này Hình Kiện mới chậm rãi mở cửa đi tới. Ở khoảng cách cỡ một chiếc xe, Hình Kiện nhếch miệng nở nụ cười với Tống Kim An, trông nụ cười cực kỳ nham hiểm, gã ta nói: "Cậu chủ Tống, đã lâu không gặp."

Tống Kim An nhíu mày nhìn ngắm gã ta một lát, nét mặt của anh ta chợt thay đổi, anh ta vô thức che chắn Cố Tiểu Tây ở phía sau mình, nói: "Là anh?"

Hình Kiện duỗi tay ra sờ sờ cằm của mình, khổ não nói: “Dáng dấp của tôi không đáng chú ý như vậy sao? Còn cần phải suy nghĩ lâu như vậy nữa chứ?"

Tất nhiên là Tống Kim An có ấn tượng rất kém đối với Hình Kiện, anh ta nghiêm nghị nói: "Tại sao anh lại ở đây?"

Cố Tiểu Tây vươn tay ra đẩy Tống Kim An ở trước mặt ra, cô chỉ vào Hình Kiện nói: "Thật ra, lần trước tôi chưa kể cho anh nghe hết, trong tình huống khi đó, một người tôi không có cách nào dẫn theo anh chạy trốn, là anh ta đã thả chúng ta đi."

Khuôn mặt của Tống Kim An lộ ra vẻ khó tin, hỏi lại: "Là anh ta sao? Lúc ấy, rõ ràng chính là anh ta..."

"Hình Kiện, anh đến nói đĩ đừng có giấu diếm." Cố Tiểu Tây than nhẹ một tiếng, cô trực tiếp ném củ khoai lang bỏng tay ra ngoài.

Hình Kiện nắm tóc, ôm lấy củ khoai lang bỏng tay đi tới. Gã ta giữ một khoảng cách an toàn với Tống Kim An, gã ta kể lại kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho anh ta nghe, bao gồm cả sự việc hiện tại Hổ Tử và Hân Nhi được gã ta đưa đến trường đi học nữa.

Quả nhiên, nghe được những lời nói này của gã ta, ánh mắt vốn tràn đầy sự thù địch của Tống Kim An đã dịu hơn rất nhiều.

Hình Kiện giang tay ra, nói: "Sự việc chính là như vậy đó. Bây giờ, Thái Lan vẫn đang tiếp tục làm nghề cũ. Chị Cố nhìn không quen, nhưng cũng không có cách nào cả. Chúng tôi biết hôm nay anh sẽ tới đây để tìm quản đốc Triệu nên cố ý tới đây để tìm anh đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.