Cố Tiểu Tây

Chương 933



Hôm sau Cố Tiểu Tây và Bạch Mân ăn bữa sáng xong liền đạp xe đạp đến bệnh viện huyện.

Trong khoảng thời gian này Bạch Mân đã học đi xe đạp, đi làm đều là tự mình đi, lúc này chở theo Cố Tiểu Tây cũng không cảm thấy mệt.

Bệnh viện huyện.

Cố Tiểu Tây đứng ở cửa nhìn quanh, không ngờ trước kia đã đến đây nhiều lần, lần này thế mà lại đến với tư cách học trò.

Bạch Mân lôi kéo cô đi vào bệnh viện, cẩn thận dặn dò nói: "Tiểu Tây, lúc đó Lý Nhĩ Tân bị Hoàng Thịnh giết chết, việc em cứu anh ta trở về đã gây ồn ào huyên náo, tuy rằng hiện tại không còn ai thảo luận nữa, nhưng bản lĩnh của em đã rõ như ban ngày, đợi lát nữa em cứ trực tiếp nói với thầy, hẳn ông ấy sẽ giữ lại em ở bên cạnh học thêm một chút bản lĩnh, sẽ không để em học lại những cơ sở cùng với những người khác.”

Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc, Bạch Mân đây là đang biến tướng dạy cô nên đi cửa sau như thế nào sao?

Cô vẫn luôn cho rằng Bạch Mân và Cố Đình Hoài giống nhau, đều là những người lương thiện thành thật, hiện giờ xem ra cô đã hiểu lầm.

Người ta có đầu óc, còn rất thông minh, biết nên nói những gì ở nơi nào, nhưng nếu cô nói ra bản thân mình là “thần y” trên báo chí, chỉ sợ bác sĩ toàn bệnh viện đều sẽ tới khiêm tốn xin cô chỉ giáo, nói chi đến việc dạy cô?

Chỉ có bản thân cô mới biết, tình trạng của Lý Nhĩ Tân lúc đó nghiêm trọng đến mức nào, nếu không có sức mạnh chữa trị, cho dù thật sự có người nhìn ta được anh ta đang lâm vào trạng thái chết lâm sàng, cũng không cứu sống được, đương nhiên, cô chỉ cần căng da đầu nói là trùng hợp, cũng không có gì.

Dù sao khi Lý Nhĩ Tân được đưa tới đây cũng không nhìn ra cái gì, là lừa là được cũng không thể chứng minh được đó là cô phải không?

“Yên tâm, em hiểu rồi.” Cố Tiểu Tây gật đầu, Bạch Mân mới yên lòng.

Cô cực kỳ quen thuộc với bệnh viện, không để cô chờ ở bên ngoài, trực tiếp dẫn người đi vào văn phòng điều phối nhân viên.

Bạch Mân tính tình hiền lành, mối quan hệ trong bệnh viện cũng không tệ lắm, hơn nữa còn là học sinh của bác sĩ ngoại khoa Lý Tự Ngôn, người từ trên xuống dưới đều không ai dám trở mặt với cô ấy, nếu không trước kia Bạch Sơn và Từ Đông Mai thường xuyên tới làm ầm ĩ, cô ấy đã sớm bị từ chức.

Người đang làm việc trong văn phòng chính là một người phụ nữ trung niên, Bạch Mân gõ cửa, sau khi bước vào liền nói: "Chị Vương, chị đang bận à?”

Chị Vương ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bạch Mân một lúc: "Đồng chí Tiểu Bạch? Sao hôm nay em lại rảnh đến đây thế?"

Cùng lúc đó, trong lòng cô ta rơi lộp bộp một tiếng, hẳn sẽ không lại chuẩn bị dẫn theo người thân thích gì đó của mình vào đây đi?

Cô ta vẫn chưa quên lúc ấy em gái của cô ấy tới bệnh viện đã gây ồn ào đến mức nào đây, nếu lần này lại thêm một người nữa, e rằng còn liên lụy đến chính mình, sợ cái gì cái đó tới, vừa quay đầu lại cô ta đã nhìn thấy một cô gái mảnh khảnh khác đi theo phía sau Bạch Mân.

Sắc mặt chị Vương có chút khó coi, cô gái lần này Bạch Mân mang đến xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng liệu có năng lực để làm y tá không?

Tâm trạng của Bạch Mân rất tốt, dẫn Cố Tiểu Tây lại gần: "Chị Vương, em dẫn người tới báo danh.”

Chị Vương khẽ nhếch miệng, có chút khó xử nói: "Đồng chí Tiểu Bạch, chuyện này bác sĩ Lý có biết không?”

Dù sao cô ta cũng không thể gánh vác trách nhiệm tùy tiện đưa người ngoài vào, chuyện này cần phải có người lo liệu, nếu Lý Tự Ngôn đã lên tiếng phê duyệt, đồng ý, vậy Bạch Mân cứ lăn lộn tùy ý, dù sao cuối cùng cũng không có liên quan gì đến cô ta.

Bạch Mân ngẩn người, ngược lại Cố Tiểu Tây bên cạnh lấy ra tờ thông báo lớp huấn luyện thầy thuốc dân gian ra nhìn thấy nét gì đó trên gương mặt chị Vương, cô nói: “Đây là đơn thông báo huấn luyện của tôi, tôi đến bệnh viện chúng ta để học tập.”

Vừa nghe thấy có đơn thông báo, chị Vương đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở nụ cười tươi.

Cô ta nhận lấy tờ đơn thông báo trong tay Cố Tiểu Tây, giận nói một câu: “Thì ra là như vậy, đồng chí Tiểu Bạch thế mà cũng không nói rõ ràng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.