Cố Tiểu Tây

Chương 948



Mạnh Hổ và Vương Hâm nhìn nhau, trên mặt hai người hơi khó xử.

Chuyện này liên quan tới cơ mật, bọn họ không thể nói ra nhưng chân trước vừa mới nói cảm ơn với người ta, chân sau lại từ chối thì có vẻ không chân thành lắm. Đồng chí Cố sẽ không cảm thấy hai người họ không thành thật đấy chứ?

Nghĩ vậy, Mạnh Hổ nhỏ giọng nói: “Đồng chí Cố, không phải là tôi không muốn nói, là bởi vì chuyện tiền tuyến đều không thể nói bậy được, dù sao cũng là chuyện liên quan đến chiến sự với nước M, lỡ như…Vậy tôi không thể gánh vác nổi trách nhiệm đó đâu.”

Cố Tiểu Tây gật đầu tỏ ý đã hiểu, Mạnh Hổ còn chưa kịp thở phào, lại nghe thấy cô nói: “Tôi, Cố Tiểu Tây được đích thân thủ trưởng Từ mời gia nhập quân khu số 8, đến chi viện cho trung đội 168 các ngoài nên không tính là người ngoài.”

“Quân… Quân y?” Mạnh Hổ và Vương Hâm đều ngơ ngác.

Lần này, trung đội 168 họ không đưa quân y tới mỏm núi Lăng Xuyên, có rất nhiều người không thích ứng được với hoàn cảnh hoặc bị nôn mửa tiêu chảy vì ăn đồ hỏng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ không phát động phản công.

Cổ họng của Mạnh hổ lăn lên lăn xuống mấy lần: “Đồng chí Cố, không phải cô đang đùa tôi đấy chứ? Quân y? Thật sao?”

Anh ta chưa từng nghe Yến Thiếu Ngu nói vợ mình học y, không phải lừa anh ta đấy chứ?

Cố Tiểu Tây thở dài, lấy thư giới thiệu sắp nát ra. Khi thấy con dấu chính thức được đóng trên thư, Mạnh Hổ và Vương Hâm đều ngẩn tò te, trên mặt đầy vẻ đờ đẫn nhìn Cố Tiểu Tây, hoàn toàn không ngờ người này lại là chiến hữu!

Cố Tiểu Tây cất thư giới thiệu đi: “Bây giờ có thể nói được chưa?”

Mạnh Hổ gấp gáp gật đầu, khóe miệng giương cao, trên khuôn mặt gầy gò nở nụ cười rạng rỡ: “Đồng chí Cố, cô không nói sớm! Hóa ra cô không chỉ là vợ của trung đội trưởng mà còn là quân y chuyên dụng của trung đội 168 chúng tôi sao?”

Tin tức này giống như sấm dậy đất bằng, cũng như mưa xuân trên sa mạc khô cằn tiếp thêm sức mạnh cho Mạnh Hổ và Vương Hâm.

Nói xong, Mạnh Hổ lại cười toe toét nói: “Đồng chí Cô, tôi đều có thể trả lời những vấn đề mà cô hỏi! Vậy mà cô lại là chiến hữu của chúng tôi, không chỉ đơn thuần là người nhà quân nhân! Tốt quá, từ nay trở đi, trung đội 168 chúng ta thực sự quật khởi và vang dội trên tiền tuyến!”

Nghĩ đến Cố Tiểu Tây vừa mới cứu Vương Hâm khỏi hôn mê, Mạnh Hổ cực kỳ có lòng tin vào lời nói của mình.

Cố Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám với hoàn cảnh xung quanh tối tăm, cô kiềm chế sự sốt ruột trong lòng, nói: “Hôm nay muộn quá rồi, đi đường không an toàn, hai người ngồi xuống ăn trước đã, làm ấm thân thể xong chúng ta lại xuất phát.”

Mạnh Hổ hơi do dự, nghĩ đến chuyện “Hoàng tiên cô” là thật, anh ta đang định mở miệng thì nghe thấy Cố Tiểu Tây nói: “Lúc này ‘Hoàng tiên cô’ đã ăn no rồi, có lẽ sẽ không quay lại đâu, nơi này sẽ rất an toàn.”

Trước đó, cô đã đi do thám từ trước rồi, xung quanh cũng có không có tiếng vang của động vật lớn nào cả.

Thi thể binh sĩ của của hai nhóm nước M đều bị cô vứt đi rất xa, không thể dễ dàng tìm ra được, còn khu vực này hiển nhiên nằm trong phạm vi lục soát của họ, binh sĩ nước M sẽ không đặt chân tới nữa nên đương nhiên nơi này rất an toàn.

Vừa nghe vậy, Mạnh Hổ cũng cảm thấy rất có lý, anh ta nhìn Vương Hâm, người sau cũng yên lặng gật đầu.

Ba người cứ như vậy ngồi bên đống lửa, vừa mới ngồi xuống, Mạnh Hổ đã cầm đồ hộp lên bắt đầu ăn phần phật phần phật, hận không thể há to miệng như chậu máu nuốt hết cả hộp. Khi ăn hết cả hộp, lại ăn tiếp, còn rơi cả nước mắt vui mừng.

Vương Hâm cũng không khá hơn là bao, anh ấy ăn uống lịch sử hơn chút nhưng tâm trạng cũng không hơn là bao.

Hai người ở trong núi hơn nửa tháng, đồ ăn thức uống rất khan hiếm, hôm nay khó khăn lắm mới ăn được một miếng đồ ăn nóng hổi, trong lồng ngực chua chát không dứt nhưng bọn họ cũng không nói gì, chỉ trong chốc lát đã ăn hết cả bốn hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.