Cố Hi Chi nhìn mớ thuốc lá trên bàn, nàng muốn giải thích, nhưng Khúc Hi Chi lại tiến lên vài bước cầm lấy chai rượu trên bàn nhìn một lúc, sau đó cô quay đầu hỏi nàng, "Còn có rượu?"
Cố Hi Chi vừa thấy vẻ mặt cô liền biết cô hiểu lầm chuyện gì. Trong lúc nhất thời, nàng không thể giải thích gì nhiều, chỉ bảo, "Mấy thứ đó đều là của tôi. Chị đừng suy nghĩ lung tung. Rượu là tôi dùng để tập diễn, thuốc lá là... để đuổi muỗi." Thực sự không tiện nói cho cô biết là mình dùng. Trực giác nói cho nàng biết: thứ mà Khúc Hi Chi không động vào, thì chị ấy cũng không thích người khác đụng vào.
"..." Khúc Hi Chi bị lời nói dối thiếu iốt này làm dấy lên nỗi nghi vấn, cô cũng không bận tâm đến câu hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Cố Hi Chi vốn chột dạ thì làm sao mà nhận nổi loại ánh mắt này, vội vã đổi chủ đề, "Chị vừa xuống máy bay hả? Ăn cơm chưa? Hay là tôi đi ăn cơm với chị nha." Nàng nói xong cũng không hỏi ý kiến cô, tự động lấy áo khoác lên người rồi lập tức ra mở cửa.
Vất vả hơn mười giờ, Khúc Hi Chi cũng chưa kịp ngồi nóng mông. Nhìn thấy nàng mở cửa, cô vốn muốn nàng chờ thêm chút nữa, thế nhưng lúc này có một nữ diễn viên trẻ tuổi trong đoàn phim tên là Aggie cũng vừa đi ngang qua, cô nàng nhìn thấy cửa phòng Cố Hi Chi mở liền hiếu kỳ liếc mắt dòm. Đáng ngạc nhiên hơn là..., nữ diễn viên Aggie này thấy Khúc Hi Chi như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc kêu một tiếng. Sau đó cô nàng hoài nghi bước thẳng vào phòng Cố Hi Chi luôn, ngó tới ngó lui mới hỏi, "Là Khúc Hi Chi tiểu thư sao?"
Hành vi khoa trương này chẳng là gì trong mắt Khúc Hi Chi cả, tóm lại là cô giống như không có chút rung động nào. Nụ cười trên mặt cô đối với người xa lạ mà nói thì tuyệt đối rất thân thiện, "Xin chào!"
"A, đúng là Khúc tiểu thư rồi!" Aggie tới gần nhìn rõ Khúc Hi Chi một chút rồi lại càng hưng phấn hơn nữa, "Không phải Khúc tiểu thư đang đóng phim ở Anh hả? Sao bỗng nhiên trở về?" Cô nàng quay đầu lại nhìn Cố Hi Chi, "A, Khúc tiểu thư tìm Cố tiểu thư hả?"
"Chị ấy tới đây để bàn công việc, nhân tiện tìm tôi luôn." Sợ đối phương suy đoán quá nhiều, Cố Hi Chi đánh gãy cô, thuận tiện đuổi khách, "Bây giờ tôi đi ăn cơm với chị ấy." Ý tại ngôn ngoại muốn ai kia chủ động rời đi.
Aggie nghe nói thế lại càng nhiệt tình, "Ăn cơm hả!? Tôi biết chỗ này có đồ ăn ngon lắm, hiếm khi được gặp Khúc tiểu thư, chi bằng tôi mời Khúc tiểu thư ăn một bữa nha?"
Khúc Hi Chi không nói gì, Cố Hi Chi muốn giúp cô từ chối nhưng chưa kịp thì Aggie đã kích động lên tiếng, "Tôi về lấy ví tiền, sẽ quay lại ngay."
Đối phương nhiệt tình như vậy, nếu khéo léo từ chối sẽ khiến cô nàng hụt hẫng. Thấy Cố Hi Chi muốn đuổi theo, Khúc Hi Chi kéo nàng lại bảo, "Bỏ đi, cũng do cô ta tốt bụng thôi."
Cố Hi Chi nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn nghe theo.
Do đó, tốn thời gian ăn một bữa cơm, cuối cùng Khúc Hi Chi cũng có cơ hội cùng Cố Hi Chi nói dăm ba câu. Vạn hạnh trong bất hạnh là, Aggie ăn cơm sắp xong thì bỗng nhận được một cú điện thoại, sau đó rời khỏi.
Trở lại khách sạn, vết thương cũ trên mắt cá chân Khúc Hi Chi lại tái phát. Cố Hi Chi mua thuốc về phòng thì thấy cô đang xem kịch bản. Trông thấy Cố Hi Chi trở về, Khúc Hi Chi giơ kịch bản trong tay lên hỏi, "Em mua rượu để tập diễn cảnh này à?"
"Đúng rồi." Nghe cô hỏi câu này, Cố Hi Chi cũng không giấu chi nữa. Nàng giải thích cặn kẽ buổi quay lúc sáng cho cô nghe, còn nói, "Tôi cảm thấy chỉ khi thật sự uống rượu mới có thể diễn ra vẻ say, vì vậy..." Có chút thất bại, "Hừm, có lẽ do tôi làm không tốt."
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ tự ti của nàng, "Em đã làm rất tốt rồi, có điều trạng thái say rượu là một loại phản ứng tự nhiên của thần kinh. Cơ thể muốn diễn ra thật sự không dễ dàng. Phần lớn diễn viên đều uống rượu trước cảnh này thôi."
Cố Hi Chi suy nghĩ một hồi, "Hay là chị diễn cho tôi xem chút đi?"
"Muốn lấy tôi thí nghiệm à?" Khúc Hi Chi mỉm cười, bỏ kịch bản xuống, "Cũng được, trước tiên giúp tôi bôi thuốc đi."
Cô vừa nói như thế, Cố Hi Chi lại nghĩ tới mắt cá chân còn đang đau nhức của cô, lập tức dìu cô ngồi xuống giường.
Khúc Hi Chi rất ít mặc váy ngắn, quần jean cũng ít khi xuất hiện trên người cô. Lần này để đi lại cho tiện, cô chọn một chiếc quần jean đơn giản màu lam nhạt hơi bó chặt cổ chân, Cố Hi Chi vừa xăn ống quần lên thì cô vội rụt chân lại. Cố Hi Chi sững sờ, thấy chân cô hình như có dấu hiệu sưng phù, nhất thời nói, "Chân chị sưng lên hết cả rồi, sao lại chịu đựng đến giờ mà không nói tôi tiếng nào vậy hả?"
"Chắc là đi bộ hơi nhiều thôi, không sao đâu, không đau."
"Làm sao không đau được, chân bị thương đã không ổn rồi, chẳng phải đã bảo nghỉ ngơi một trăm ngày sao? Mới có mấy ngày mà chị đã chạy loạn khắp thế giới rồi, làm sao không tái phát được chứ."
"Dùng hết thuốc là tốt rồi." Khúc Hi Chi cũng không để ý.
Cố Hi Chi thật là có chút bất đắc dĩ, "Vậy chị đừng mặc cái quần jean này nữa, bó chặt vậy nhất định không thoải mái. Tôi còn cái váy mới, lát nữa chị tắm xong thì mặc đi. Còn nữa, đừng tiếp tục mang giày cao gót, không cần đẹp, quan trọng là phải thoải mái."
"Phụ nữ sao có thể không mang giày cao gót?"
"Chị phải nghe lời tôi, mang dép lê đi."
Khúc Hi Chi chần chờ một lát, rốt cục cũng đồng ý, "Được."
Tuy vào mùa thu khí trời lạnh lẽo cần thêm áo khoác, nhưng bên trong đơn bạc một chút ngược lại cũng không lạnh mấy. Sau khi Khúc Hi Chi tắm xong, cô mặc váy của Cố Hi Chi ra khỏi phòng tắm, hơi nước đọng lại trên gò má làm nó ửng hồng. Rõ ràng kiểu dáng và màu sắc của chiếc váy này khiến Cố Hi Chi không dám mặc, nhưng khi trông thấy cô mặc nó, Cố Hi Chi lại cảm thấy nó thực sự quá ư là đẹp.
Da dẻ trắng nõn có thể mặc được tất cả các loại trang phục. Cố Hi Chi nhìn cô bước từng bước từ phòng tắm lại gần mình, đột nhiên lại cảm thấy cô đẹp hơn trong hình vô ngần. Tóc đen như thác nước xõa bên hông, không có bất kỳ màu nhuộm nào, giống như bước ra từ trong tranh cổ, thuần túy sạch sẽ hơn cả nước.
Khúc Hi Chi trở lại bên giường đưa thuốc cho nàng, "Bôi thuốc."
Cố Hi Chi hoàn hồn, nhận thuốc mỡ ngồi xuống cạnh cô.
Trời sinh da thịt trắng trẻo tự nhiên, từng ngóc ngách toàn thân cũng trắng đến không tỳ vết, thật giống như vừa được thanh lọc. Cố Hi Chi ngoại trừ ganh tỵ ước ao thì còn có chút cảm giác kỳ quái. Mắt cá chân cô tinh tế trắng nõn, vết thương sưng tấy chỉ khiến người ta thương tiếc không thôi. Cố Hi Chi thoa thuốc mỡ lên chân cô thì cảm giác được làn da lành lạnh, trơn mịn như tơ lụa, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Trong tầm mắt trong trẻo đủ tinh xảo, xúc cảm nơi đầu ngón tay nhẵn nhụi mà mềm nhẵn. Trong vô thức, dù cho là ở bôi thuốc cho cô, nhưng Cố Hi Chi cũng muốn sờ nhiều hơn một chút.
Sờ...
Cố Hi Chi nhìn tay của mình, đột nhiên cảm giác thấy... Cử chỉ này của mình, quá mức không trong sáng chút nào.
Dù cô không để ý, nhưng tâm lý cùng động tác này cũng thật sự làm người ta xấu hổ muốn chết. Cả hai đều là phụ nữ, cái gì cô có thì nàng đều có, tại sao nàng lại muốn sờ mó chân cô như một ông chú dê xòm đây trời?!
Nhưng khi trông thấy mảng da thịt tinh tế kia, nàng liền thật sự cảm thấy... rất muốn sờ một cái...
Cố Hi Chi thả chân cô xuống, xấu hổ lui lại một chút, trả thuốc mỡ lại cho cô, "Còn có một chút, chị... tự bôi thuốc đi."
Đột nhiên dừng lại bất ngờ khiến Khúc Hi Chi có chút bất ngờ, "Sao vậy?"
"Không." Cố Hi Chi khó chịu đứng lên, đại khái là chột dạ, ngay cả dũng khí nhìn thẳng cô cũng không có, "Tôi sợ làm chị đau."
Đây là lần thứ ba nàng nói dối trong đêm nay. Khúc Hi Chi nhìn nàng một lúc, thấy nàng không ngẩng đầu đối diện mình. Cô trầm mặc cầm lấy thuốc mỡ tự thoa lên chân.
"Ba giờ sáng mai tôi bay, chốc nữa em ngủ tôi liền đi." Thoa xong thuốc, Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên hướng về nàng nói, "Lại đây ngồi cạnh tôi một lúc đi."
Nghe cô nói thế, Cố Hi Chi sững sờ, "Ba giờ? Không thể muộn một chút rồi đi sao?"
"Chậm nữa sẽ làm lỡ thời gian của đoàn phim." Khúc Hi Chi vỗ vỗ chỗ kế bên, "Lại đây nào."
Cố Hi Chi lại sững sờ, mới phát hiện mình cách cô quá xa. Nàng đi tới trước vài bước rồi ngồi xuống cạnh cô, "Vậy tôi không ngủ, chờ lát nữa đưa chị ra sân bay."
"Tôi tới thăm em một chút thôi, cũng không muốn quấy nhiễu em." Hai người dựa lại gần nhau, tầm mắt Khúc Hi Chi xẹt qua vài sợi tóc rối trên trán nàng. Cô dùng đầu ngón tay chậm rãi vén ra sau tai giúp nàng, "Ngày mai em còn phải đóng phim, không cần tiễn tôi."
Hơi thở thoang thoảng chút hương thơm, gió đêm xuyên qua ô cửa sổ thổi vào người, mang theo tà váy cùng mái tóc đen dập dìu, bồng bềnh làm lòng người ngứa ngáy. Ánh mắt Cố Hi Chi xẹt qua tảng lớn da thịt trắng nõn của cô, đại khái là do Lương Ưu Ưu ban tặng, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện một ít hình ảnh bậy bạ, một lúc sau nàng liền đứng lên cách cô thật xa, "Tiễn hay không là do tôi quyết định, ba giờ ra sân bay sẽ rất mệt, chị nghỉ ngơi một chút đi, tôi muốn đọc kỹ kịch bản, lát nữa tiễn chị."
Nàng căn bản cũng không cho người ta cơ hội phản ứng, lập tức né qua một bên. Khúc Hi Chi kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, hồi lâu mới nói, "Tiểu Cảnh?"
Cố Hi Chi cầm kịch bản quay đầu lại nhìn cô, Khúc Hi Chi nhìn nàng y chang đang cầm vũ khí, "Cái gì?"
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ tránh né của nàng ở xa, "Em có phải là... đặc biệt không muốn tôi tìm đến em?"
Cố Hi Chi ngây người, bị cô làm khó hiểu, "Làm sao chị biết được?" Qua lại đều không nghĩ ra, "Tôi không có a, sao chị lại nghĩ vậy?"
"Không có là tốt rồi." Khúc Hi Chi đúng lúc ngưng đề tài này, "Em tới đây đi, tôi còn muốn nói với em vài câu."
Cố Hi Chi ôm kịch bản đứng tại chỗ, lại có chút chần chờ nhìn khoảng cách giữa hai người một hồi.
Khúc Hi Chi thấy nàng như vậy, than nhẹ một tiếng, "Bỏ đi." Cô cầm lấy gối, "Em xem kịch bản đi, tôi nghỉ ngơi một lúc, lát nữa sẽ đi ngay."
Cố Hi Chi lại ngỡ ngàng, thấy cô đã nhắm mắt nằm xuống, lại đột nhiên cảm giác tâm tư mình giống bị cái gì đó cạy ra.
Từ lúc cô đến đây, vào bất cứ tình hình gì nàng đều nói dối lảng tránh. Sau đó cùng cô ăn cơm, rồi lại gặp gỡ nói chuyện với Aggie, hai người vốn không có không gian riêng tư. Vất vả trở lại khách sạn, nhưng do nàng quá xấu hổ về suy nghĩ của mình nên không dám tới gần cô quá.
Cô sẽ không nghĩ nàng chán ghét mà không đến gần cô chứ?
Vượt qua bên kia bờ đại dương trở lại đây, đường sá xa xôi nhất định rất mệt, chân sưng thành như vậy cô cũng không hé răng, càng không nhắc tới lý do cô về nước và phải trả giá bao nhiêu. Với tình huống này, cô cũng sẽ không chọn ba giờ sáng bay trở lại, đơn giản liền biết cô về nước sẽ lập tức tiếp tục công việc ngay. Cô làm nhiều như vậy, nhưng kết quả nhận được là nàng không ngừng nói dối và lảng tránh cô. Nếu như đổi thành nàng, đại khái sẽ oan ức muốn chết.
Cố Hi Chi đột nhiên cảm giác thấy bản thân thật sự là khốn nạn cực độ mới làm ra chuyện như vậy, sự tình đã rành rành như thế mà lại không quan tâm, không hiểu chuyện, đúng là đồ đầu đất mà.
Tâm tình lập tức trở nên có chút phức tạp. Cố Hi Chi bỏ kịch bản xuống đi tới bên giường mấy bước. Nàng muốn nói gì đó, lại cảm thấy chuyện bậy bạ kia vốn rất khó giải thích rõ ràng.
Ánh đèn ấm áp, tia sáng rọi vào lớp drap trải giường thêu hoa trông rất hoa lệ. Khúc Hi Chi mệt mỏi, cầm lấy gối sau đó thật sự nằm xuống nghỉ ngơi.
Cố Hi Chi ngẩn ngơ trên giường một lúc, giống như xách định được chuyện gì đó. Nàng leo lên giường tới bên cô, quỳ gối cạnh người cô. Nàng ôm hai vai cô, sau đó nhẹ nhàng hôn môi cô một cái.
Cảm xúc ấm áp truyền đến trên môi, mới sáng sớm liền không hiểu nàng ở bên cạnh phá phách gì, Khúc Hi Chi cũng không tiếp tục giả vờ không biết nữa. Mở mắt nhìn cho rõ, Khúc Hi Chi xem ra không hiểu nàng làm thế có ý gì. Cố Hi Chi rời khỏi môi cô, nhưng vẫn cứ ôm cô cứng ngắt, "Tôi... Tôi thẳng thắn với chị." Tay nàng lạnh lẽo ôm chặt hơn, "Thật ra lúc chị mới vừa tới, Lương Ưu Ưu cũng vừa gửi cho tôi một bộ phim. Tôi không biết đó là... loại phim đó, trong lòng hoàn toàn không có chuẩn bị. Chị lại tới đúng lúc đó, tôi thật sự bị dọa sợ, lại sợ chị sẽ phát hiện, vì vậy... mới rất hồi hộp, còn đống thuốc lá kia, là do tôi sợ chị không thích nên mới nói bậy bạ." Nói tới chỗ này, nàng dừng một chút, sắc mặt có chút đỏ lên, "Lúc nãy không thoa thuốc cho chị xong đã bỏ đi, kỳ thực là bởi vì..." Sắc mặt nàng càng đỏ, "Kỳ thực là bởi vì... tôi cảm thấy chị thật là đẹp, tôi thật sự không dám..."
Lời còn chưa dứt môi đã bị niêm phong lại. Một tay Khúc Hi Chi ôm lấy cổ nàng kéo xuống dưới, cái hôn dày đặc như tuyết phủ lên.
Dưới thân là sinh hương như ngọc, thân thể mềm mại lập tức điên cuồng câu rời lý trí, giữa răng môi đều là khí tức dịu dàng của cô, trước mắt đều là ảo ảnh mỹ lệ.
Cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, nhìn tóc đen của cô nở rộ trên gối như hoa, Cố Hi Chi đột nhiên cảm giác thấy... Rất muốn làm gì đó...
Nhưng mà... Làm thế nào...
"Tôi biết..." nhưng vào lúc này Khúc Hi Chi lại dừng hôn, đỡ trán của nàng nhẹ nhàng nói, "Biết là em rất ngốc."
"Chị, chị mới ngốc á." Cố Hi Chi bị phân tâm đúng lúc hoàn hồn, bất mãn trả lời. Thực tế, trông thấy đôi mi dài cùng dáng vẻ mê hoặc của cô, mặt nàng lại đỏ tới mang tai, "Nhưng kỳ thực tôi thấy chị... thật sự rất vui vẻ."
"Ừ" Khúc Hi Chi hôn nàng một hồi, "Đưa kịch bản cho tôi."
"Hả?" Quá bất ngờ, Cố Hi Chi nhất thời không phản ứng được.
Khúc Hi Chi nói, "Nếu nhân vật chính thường xuất hiện trong quán ăn đêm, vậy thì cảnh say rượu sẽ không thiếu. Em nhạy cảm với rượu như vậy, mỗi cảnh đều phải uống rượu thì không được rồi, áp lực khá lớn đó, đưa kịch bản cho tôi xem một chút."
Cố Hi Chi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã rõ chuyện cô nói chính là chuyện quay phim, lập tức nói, "Tôi đi lấy." Nàng vừa định đứng dậy, lại có chút không muốn nhìn thân thể kiều nhuyễn của cô, trong lòng rối rắm, nhưng vẫn khắc chế lại bản thân rời giường.
Đưa kịch bản cho Khúc Hi Chi thì nàng đã xuống giường. Khúc Hi Chi nhận kịch bản lật qua lật lại, tựa hồ suy nghĩ một lúc, lập tức quay đầu hướng về Cố Hi Chi nói, "Trước tiên về phần thoại." Cô tới trước mặt nàng, thoáng chốc vẻ mặt đã hết sức chăm chú, "Phần lớn người say rượu đều có hai loại phản ứng cực đoan: một loại im lặng, loại còn lại là đặc biệt hưng phấn. Sở Gia rõ ràng là lại thứ hai, nên lúc nói thoại giọng điệu ngoại trừ hơi say xỉn lười biếng thì âm điệu nhất định phải lớn hơn bình thường một tí." Cô dừng một chút, đặt kịch bản trước mặt nàng, "Em nói một lần cho tôi nghe xem."
Cố Hi Chi nhìn lời thoại một hồi, áp lực mở miệng, "Triệu tiên sinh, anh không giống như bọn nhà giàu kia, bức họa này dùng thủ pháp tả thực nhưng phong cách rất lãng mạn, anh nhất định sẽ mua, có đúng không?"
Khúc Hi Chi nói, "Âm cuối quá cao, hơi ép một tí thôi, nhẹ nhàng thôi."
Cố Hi Chi thử lại lần nữa, "Anh nhất định sẽ mua, có đúng không?"
Khúc Hi Chi nghe xong gật đầu, "Tôi biết cái này không khó với em, tiếp theo tới phần ngôn ngữ cơ thể." Cô cầm lại kịch bản nhìn một lúc, phân tích nói, "Đoạn này Sở Gia hơi say, khi say đầu óc lâng lâng, có vài trạng thái đặc thù: một là phản ứng trì độn, tứ chi và vẻ mặt đều phản ứng chậm chạp. Hai là do thần kinh hưng phấn nên tay chân sẽ có những hành động không giống bình thường. Điểm thứ ba cũng là điểm quan trọng nhất, chính là ánh mắt khi say rượu. Bất kể ra sao, nhất định không thể tách bỏ những điểm này. Người say tới trình độ nhất định sẽ rất buồn ngủ, đương nhiên Sở Gia không say đến vậy đâu. Thế nhưng mắt của cô nhất định sẽ không được mở to, nói cách khác, mắt phải hơi híp lại, mọi thứ đều phải có chút mơ hồ."
Nói tới chỗ này Khúc Hi Chi buông kịch bản xuống, "Em làm Triệu Tử Dịch, tôi sẽ diễn thử cảm xúc của Sở Gia một chút. Em nhìn xem có hợp không, okay?"
Cố Hi Chi bị dáng vẻ thật lòng của cô cảm hoá, ngẩn người một lúc mới nghiêm túc gật gù.
Khúc Hi Chi để kịch bản sang một bên, tựa hồ đang ấp ủ tâm tình. Cố Hi Chi nhìn chằm chằm cô không nháy mắt, thấy cô ngẩng đầu lên, nàng càng tập trung chú ý hơn.
Khúc Hi Chi nhìn nàng, say mê đôi mắt của nàng. Rõ ràng tầm mắt của nàng không hề rời khỏi cô, nhưng biểu hiện của Khúc Hi Chi lại làm nàng cảm thấy cô đã biến thành người khác rồi.
Cô đầu tiên hơi cong môi, ý cười cũng không đậm, nhưng rõ ràng không giống như ý cười của bản thân. Sau khi cô bắt đầu đi về phía nàng, dáng đi có chút rụt rè so bình thường. Cố Hi Chi chú ý tới vẻ mặt của cô, mỗi lần biến hóa đều chậm hơn người thường nửa nhịp. Quan trọng nhất chính là, cô vận dụng hàng mi rất giỏi, mỗi khi đôi mi khẽ rũ xuống thì ánh mắt đều có vẻ đặc biệt mê ly. Mặc dù không trang điểm, nhưng nangg cũng cảm nhận được cô như thật sự đã uống rượu.
" Triệu tiên sinh, anh không giống như bọn nhà giàu kia, bức họa này dùng thủ pháp tả thực nhưng phong cách rất lãng mạn." Cô đứng trước mặt nàng, khoanh hai tay trước ngực nghiêng đầu nhìn nàng, "Anh nhất định sẽ mua, có đúng không??"
Cố Hi theo dõi đến đờ đẫn cả ra.
Nàng không biết nên hình dung như thế nào, cô hệt như diễn viên thiên phú. Nắm bắt chính xác tình tiết đến hầu như không chút sai sót. Bất kể là vẻ mặt, động tác, hay lời thoại, mỗi một dạng đều làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn thấy diễn xuất của cô, nàng ngoại trừ có một loại cảm giác "Hóa ra thật sự có thể diễn hoàn hảo như thế", còn lại chính là tự ti mặc cảm.
Trong các bộ phim, chỉ cần có cô tham gia đóng vai nữ chính, thì nhà sản xuất giống như trúng số. Nhìn diễn xuất của cô, Cố Hi Chi ngoại trừ cảm thấy cô quá ưu tú, đột nhiên cảm thấy bản thân mãi mãi không có cách nào so với cô được.
Sau khi nói xong thoại, Khúc Hi Chi khôi phục vẻ mặt bình thường. Thấy Cố Hi Chi nhìn mình không nói lời nào mới lên tiếng, "Sao vậy?"
Cố Hi Chi lắc đầu, suy nghĩ một lúc lại có chút bất an nắm lấy tay cô, "Chị thật sự thích tôi sao?"
Nhìn dáng vẻ của nàng, cô liền cảm thấy nàng thật ngớ ngẩn. Khúc Hi Chi nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, "Rốt cuộc là sao?"
"Tôi sẽ cố gắng để cho mình trở nên tốt hơn." Cố Hi Chi nghiêm túc nói, "Lúc trước tôi tệ vậy chị cũng không được thất vọng đó, biết chưa?"
"Em thật là ngốc mà!" Khúc Hi Chi ôm lấy eo nàng rồi cúi đầu hôn nhẹ một cái, "Nhưng mà... tôi rất thích."
Cửa sổ thủy tinh trong phòng phản xạ ra ánh đèn dìu dịu, rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Trên tòa nhà cao cao, cửa sổ được đóng lại, bóng người lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ ảo.