"Đúng hay không đều tốt, đã không còn quan trọng."
"Lẽ nào đối với người mà nói thì tạm biệt chính là chia ly sao?"
...
Trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình, Bạc Nhất Thanh ôm gối ngồi trên sofa xem, nhưng ánh mắt lại ở trạng thái vô hồn.
Đại diện Lisa ở một bên gọi điện thoại giải quyết công việc, Cố Hi Chi ở trong bếp làm bữa tối cho cô. Cách một lúc, Cố Hi Chi ra khỏi bếp gọi hai người ăn cơm. Bạc Nhất Thanh lập tức có chút hòa hoãn, thậm chí cũng mỉm cười với nàng.
Đã một tuần trôi qua, Cố Hi Chi hầu như đều chạy tới nhà của Bạc Nhất Thanh mỗi ngày. Tuy Khúc Hi Chi đã về nước, nhưng hai người chỉ gặp nhau ở sân bay một lần, cho tới nay chưa từng gặp mặt lần hai.
Mười giờ tối, Khúc Hi Chi gửi cho Cố Hi Chi một tin nhắn, đợi tới rạng sáng 12 giờ cũng không thấy nàng trả lời. Cô đành từ bỏ, không chờ đợi nữa.
Nhiều ngày như vậy trông chừng nàng vẫn rất bận bịu, tin tức về nàng cũng không tốt lắm, muốn gặp nàng càng khó hơn lên trời. Chuyện này không thể kéo dài, Khúc Hi Chi suy nghĩ một hồi, sau đó gọi điện thoại cho nàng.
Điện thoại được bắt, nhưng chưa nói được mấy câu thì đối phương bảo bận rồi cúp máy. Sau khi cúp điện thoại xong, Khúc Hi Chi nhìn đồng hồ chỉ 12 giờ, thời gian này mà còn bảo bận thì thật là khó hiểu.
Tình trạng này vẫn kéo dài đến gần một tháng.
Sắp đến giao thừa, coi như là bận rộn đến đâu thì lúc này cũng nên về nhà đoàn viên báo hiếu với cha mẹ. Sự tình đã qua nửa tháng, trạng thái Bạc Nhất Thanh đã tốt hơn rất nhiều. Khi mới bắt đầu chăm sóc cô, Cố Hi Chi có thể cảm giác được nét cười của cô bé này miễn cưỡng biết bao nhiêu. Theo thời gian trôi đi, cô bé bắt đầu lạc quan lên rất nhiều. Nhiều lúc Cố Hi Chi đến thăm, cô còn biết kéo Cố Hi Chi ngồi xem tin tức giải trí trong tivi nữa.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Cố Hi Chi cũng yên lòng về quê ăn tết.
Bận rộn cả năm, vừa về đến nhà lại nghe gia đình thúc giục kết hôn, thậm chí còn có người hỏi nàng định thuê ca sĩ nào hát đám cưới. Cố Hi Chi mệt mỏi ứng đối với cha mẹ được ba ngày, tới mùng ba Tết lập tức chuồn lên thành phố.
Thành thị dày đặc người, sau khi xuống máy bay, Cố Hi Chi đón xe về nhà. Nàng vừa lên xe không bao lâu thì nhận được một cú điện thoại. Cố Hi Chi lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện người gọi đến chính là người nhiều ngày không gặp - Lâm Minh Linh, nàng nhanh chóng cúp điện thoại.
Từ chuyện lần trước, nàng vẫn lo sợ tránh xa người phụ nữ này, mặc kệ cô ta làm gì hay nói gì, nàng đều không thèm để ý tới.
Sau khi về đến nhà, Cố Hi Chi cùng Khúc Hi Chi nói chuyện điện thoại. Năm nay Khúc Hi Chi vẫn ở nhà chăm sóc cha mẹ. Cố Hi Chi bỗng nhiên nghĩ đến mình nửa tháng nay vì bận chuyện của Bạc Nhất Thanh mà quên đi gặp Khúc Hi Chi dù chỉ một lần. Nàng lại bỏ ra vài tiếng dốc lòng diện đồ, tân trang lại bản thân.
Ba giờ chiều, Cố Hi Chi chưng diện xong xuôi liền ra ngoài. Vừa lái xe ra khỏi nhà lập tức bị mấy gã đàn ông mặc vest đen cản lại. Cố Hi Chi dừng xe định báo cảnh sát thì một người phụ nữ từ trong chiếc xe thể thao màu đỏ bước ra.
Người phụ nữ với mái tóc xoăn xõa ngang eo, trên người cô mặc một bộ đồ đắt tiền, chân mang giày cao gót khá cao khiến người khác cảm thấy chênh vênh. Cô gái này có vẻ rất tao nhã, ngay đến bước đi cũng khác người thường.
Ngày sang đông, trên đường phố thưa thớt người, cô gái dừng lại trước xe của Cố Hi Chi gõ cửa sổ xe. Cố Hi Chi hạ kiếng xuống, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, sau đó giơ điện thoại trong tay ra hiệu, "Tôi đã báo cảnh sát, vui lòng chịu trách nhiệm với hành vi của mình."
Lâm Minh Linh mỉm cười, tháo kính râm, "Tôi sẽ không làm khó dễ cô, chỉ muốn đàm luận chút chuyện với cô thôi." Đang nói chuyện, cô vừa đưa tay về phía gã mặc âu phục. Gã đàn ông kia nhanh chóng đưa cho cô một phong thư. Lâm Minh Linh cũng không thèm nhìn tới liền giao cho Cố Hi Chi. Nàng khó hiểu mở thư ra, nhìn thấy bức ảnh bên trong thì lập tức sửng sốt.
Khúc Hi Chi nhận được tin nhắn hẹn gặp của Cố Hi Chi vào lúc bảy giờ tối. Trước Tết, Cố Hi Chi đã nói mùng năm mới về. Mặc dù nhận được điện thoại của nàng lúc sáng, cô căn bản cũng không nghĩ tới nàng sẽ về sớm như vậy.
Nội dung tin nhắn giục cô phải tới nhà nhà nàng một chuyến. Biết nàng đã sớm trở về, Khúc Hi Chi lập tức từ chối hết mấy cuộc hẹn với bạn bè, sau đó lái xe tới nhà nàng.
Cũng không có chìa khóa nhà nàng, Khúc Hi Chi đứng ở ngoài cửa bấm chuông hồi lâu, rốt cục nhìn thấy Cố Hi Chi mở cửa, xem ra tâm trạng cũng không tệ.
"Sao đột nhiên lại trở về?"
Cố Hi Chi không nói gì, nàng chậm rãi mở cửa cho cô vào.
Khúc Hi Chi ngẩn người, sau khi vào nhà nhìn thấy sắc mặt nàng vẫn như cũ, không hề nói gì, cô không nhịn được hỏi, "Sao vậy?"
Ánh đèn trong phòng rất sáng, Cố Hi Chi vào nhà rót cho cô một ly trà mới nói, "Bên ngoài rất lạnh, uống ly trà ấm này trước đi. Lát nữa nói cho chị nghe một chuyện."
Chứng kiến vẻ mặt và loại giọng điệu này của nàng, Khúc Hi Chi làm sao có thể uống được nước trà. Cô bỏ ly trà xuống, quay đầu lại nói, "Có chuyện gì thì em nói ngay bây giờ đi."
Cố Hi Chi nhìn cô, tầm mắt dừng lại thật lâu trên gò má cô, không hề lên tiếng.
Khúc Hi Chi kiên nhẫn hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Cố Hi Chi thu hồi ánh mắt của mình, nghiêng người sang một bên, tách tầm mắt của cô, "Khúc Hi Chi, chúng ta... chia tay đi."
Khúc Hi Chi sửng sốt, một lát sau mới hỏi, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cố Hi Chi rũ tầm mắt xuống dưới, âm thanh nghe rất mệt mỏi, "Không có gì hết, chính là cảm thấy chúng ta không hợp."
"Không hợp?" Khúc Hi Chi như nghe được từ ngữ lạ, "Chỗ nào không hợp, tại sao không hợp?"
Cố Hi Chi thở dài nói, "Kỳ thực trước đây tôi đã nghĩ chúng ta có thể kiên trì bao lâu." Dừng một chút, "Hôm nay Lâm Minh Linh đến tìm tôi."
Khúc Hi Chi hơi nhướng mày, kéo tay nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mình, "Cô ta nói gì với em?"
Cố Hi Chi bị ép đối mặt với cô, nhưng tầm mắt vẫn tránh né, "Cô ta không nói gì hết, chỉ đưa cho tôi vài bức ảnh."
"Bức ảnh?"
Tầm mắt Cố Hi Chi rơi vào lá thư trên bàn, "Là ảnh lần trước khi tôi đang quay phim thì chị tìm tới."
Khúc Hi Chi nhìn theo tầm mắt của nàng, nhanh chóng mở phong thư ra.
Bên trong có mấy chục tấm hình, mỗi một tấm đều chụp đúng cảnh cô và nàng thân mật. Khúc Hi Chi xem chưa hết một nửa liền ném qua một bên, "Đều vì mấy thứ này sao?"
"Nếu không làm theo lời cô ta, ngày mai đầu đề các trang báo sẽ là mấy hình này. Tôi không muốn sự nghiệp của chị và tôi bị hủy hoại chỉ vì chuyện đó."
"Chuyện này còn có biện pháp khác giải quyết, thật sự nhất định phải chia tay sao?"
"Đúng." Giọng của Cố Hi Chi rất kiên quyết, nhưng ánh mắt biến hóa rất rõ.
Khúc Hi Chi nhìn thấy dáng vẻ nín cười của nàng, tâm tư xoay một cái, thần thái lập tức thay đổi.
"Cố Hi Chi."
"Hả?"
"Em có biết làm vậy rất quá đáng không?"
Cố Hi Chi nín cười nhận ra được vẻ mặt của cô không đúng lắm, kéo tay cô nói, "Chỉ đùa một chút thôi mà, có sao đâu."
"Chuyện như vậy có thể tùy tiện đùa giỡn sao?" Cô tránh tay nàng ra, "Em có biết sẽ làm người khác tin thật không hả?"
"Tôi... Tôi không nghĩ chị có thể dễ dàng tin như vậy." Cố Hi Chi nắm lấy tay cô lần nữa, "Hơn nữa vừa nãy tôi vốn chưa dùng hết mười phần công lực để diễn đâu, giống thật lắm ha."
"Còn ở đó cãi lý?" Khúc Hi Chi thực sự bực mình, "Xin lỗi, lập tức nói mau."
"Tôi..." Cố Hi Chi nhìn vẻ mặt của cô, nhất thời yếu ớt, "Được rồi được rồi, tôi có lỗi, tôi không nên giỡn với chị như vậy, thế nhưng..."
"Nhưng gì?" Nhíu nhíu mày.
Cố Hi Chi, "... Không có nhưng nhị gì hết. Chính là tôi sai rồi, sau này tuyệt đối không dám nữa."
Lúc này Khúc Hi Chi mới hòa hoãn một ít, nhưng cô chỉ nhìn nàng, không nói gì.
Cố Hi Chi không chịu được ánh mắt của cô, buông tay cô ra định chạy trốn.
Khúc Hi Chi lập tức kéo tay nàng về, buộc nàng nhìn thẳng vào mình.
"Cô ta kêu em chia tay tôi thì em lập tức nghe theo sao?"
"Đương nhiên không có a." Cố Hi Chi chăm chú, "Hồi chiều khi tôi vừa trở về thì cô ta liền tìm đến, lấy mấy tấm hình uy hiếp tôi, còn nói nếu tôi dám nói chuyện này cho chị nghe thì mấy tấm hình này sẽ lập tức lộ ra ánh sáng."
Cuối cùng Khúc Hi Chi cũng coi như vừa lòng được một ít, "Em không sợ cô ta làm thật à?"
"Tôi đã nói rồi đó, sao cô ta biết được." Cố Hi Chi suy nghĩ một chút, "Tôi không muốn chia tay với chị, nhưng mấy bức ảnh này nằm trong tay cô tay, tôi cũng hết cách, nên mới thương lượng với chị nè." Nàng xích tới gần một chút, nghiêm túc nhìn cô, "Chị không có nhiều scandal, không phải trùng hợp chứ?"
Khúc Hi Chi nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Nếu truyền thông có được những hình này, bọn họ không dám tùy tiện để lộ đâu, nhưng nếu là Lâm Minh Linh thì không chắc lắm."
"Chuyện này... rốt cuộc có thể xử lý không?"
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ lo âu của nàng, "Em rất quan tâm sao?"
"Đương nhiên rồi, đồng tính luyến ái vẫn chưa được chấp nhận rộng rãi đâu. Có được mấy minh tinh dám công khai chuyện như vậy đâu."
"Biết rồi." Khúc Hi Chi nói, "Tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt."
Cố Hi Chi thở ra một hơi, "Tốt nhất là vậy."
Khúc Hi Chi nhìn nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Nếu như chuyện này xử lý không tốt thì sao?"
"Cái gì?"
"Tôi nói là..." Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt nàng thật chăm chú, "Nếu tôi không có cách nào xử lý chuyện này, em thật sự sẽ nghe lời cô ta sao?"
Cố Hi Chi tựa hồ bị hỏi khó, dừng một hồi lâu mới lên tiếng, "Kỳ thực, chuyện như vậy đối với tôi không có gì quan trọng, nhưng với chị mà nói thì không giống nhau. Trong số diễn viên, chị xem như là người trẻ tuổi nhất, sự nghiệp còn phát triển rất dài trong tương lai. Không thể vì chuyện như vậy mà bị ràng buộc bước chân."
"Nói bậy bạ." Khúc Hi Chi lập tức nói, "Đừng nói tôi không thể phát triển vì một vấn đề về xu hướng tình dục nhỏ bé như vậy, mà nếu thật sự bị ảnh hưởng, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Em không được vì vậy mà từ bỏ, nghe không?"
Cố Hi Chi nhìn dáng vẻ chân thành của cô, "... Khúc Hi Chi, tôi đối với chị thật sự quan trọng như vậy sao?"
Khúc Hi Chi đại khái là bị nàng làm nổi da gà, hất tay nàng ra, "Không quan trọng." Cô nhìn đồng hồ một chút, "Đi pha nước cho tôi tắm, đêm nay tôi không về."
"A?" Lúc này đến phiên Cố Hi Chi kinh ngạc, "Hôm nay là mùng ba Tết á, chị không ở nhà với gia đình sao?"
"Gia đình có người khác chăm sóc rồi." Khúc Hi Chi khoanh tay nhìn nàng, "Em khỏi lo."